Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 719: Biến cố bất ngờ (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Hà công cộng có sữa cho trẻ con bú?”

“Ta...” Hà Thừa Ân sửng sốt, bĩu môi, “Sao có thể có sữa chứ?” “Hay mời điện hạ tìm một người có sữa đến cho bú?”

Đông Phương Thanh Huyền vừa cười vừa trả lời, nghe vào thì có vẻ như đang đùa, nhưng ý bên trong câu nói lại đang cười nhạo lòng thương hại dư thừa của Hà Thừa Ân

Triệu Miên Trạch nghe hiểu, hắn hạ giọng ngắt lời bọn họ, rồi hỏi kĩ hơn về chuyện ở quán rượu Như Hoa, sau đó hỏi, “Không để lại nhân chứng sống nào chứ?”

“Không.” Khóe môi của Đông Phương Thanh Huyền quyến rũ như cánh hoa, nói về chuyện giết nhiều người mà cứ như chỉ đang dự một bữa tiệc thịnh soạn, “Nhận được mệnh lệnh của bệ hạ, thần liền canh giữ3ở hậu viện quán rượu, nhân lúc Tiêu Ngọc và họ đánh nhau, thần đã tìm thấy đứa bé này...”

“Ở quán rượu Như Hoa thật à?” Triệu Miên Trạch nheo mắt, thắc mắc, “Vậy Đại đô đốc có phát hiện, họ mang đứa bé đến quán rượu bằng cách nào không?” “Sở Thất này quỷ kế đa đoán, mang đứa bé ra khỏi phủ Ngụy quốc công, vốn không phải là chuyện khó khăn gì.” Hắn ta không nhắc đến hầm rượu, nói rất vòng vo, nhưng lại không hề tìm được sơ hở nào

Triệu Miên Trạch gật đầu, dường như rất hài lòng với lời giải thích của hắn ta, nhưng khi nhìn đứa bé trong lòng hắn ta, Triệu Miên Trạch lại nhíu mày

“Nó là trai hay gái?”

Đông Phương Thanh Huyền cười, “Con gái.”

Triệu Miên Trạch có vẻ như thấy1nhẹ nhõm hẳn, hắn ta từ từ nhìn Đông Phương Thanh Huyền, “Chuyện đến nước này, Đại đô đốc cho rằng nên xử lý đứa bé này như thế nào?”

Đông Phương Thanh Huyền nhìn đứa bé trong bọc, cười nhẹ.

“Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân lại sinh trưởng.”

Triệu Miên Trạch nhìn vào mắt hắn ta, im lặng rất lâu.

Nam nhân trước mặt hắn quyến rũ xinh đẹp còn hơn cả nữ nhân, lúc nào cũng nở nụ cười như hoa, nhưng bên trong lại lạnh lẽo như ma quỷ

Bắt đầu từ triều Hồng Thái, hắn ta đã làm chỉ suy sứ Cẩm Y Vệ, đến tận bây giờ, chưa bao giờ làm sai hay thiếu sót.

Hiện tại hắn cố ý phái hắn ta dẫn theo Cẩm Y Vệ đến quán rượu Như Hoa ngầm tiếp ứng, thay vì nói đó là6mệnh lệnh, chi bằng gọi đó là một sự thử thách.

Một đề thi hắn dành cho Đông Phương Thanh Huyền

Kết quả của đề thi này liên quan đến chuyện Đông Phương Thanh Huyền còn có thể trở thành Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ quyền lực khắp thiên hạ, còn có thể được Triệu Miên Trạch sử dụng, tiếp tục quản lý Cẩm Y Vệ trong triều Kiến Chương hay không

Thật ra Triệu Miên Trạch không chắc đứa bé có ở quán rượu Như Hoa, đó chỉ là một sự suy đoán

Nhưng theo suy nghĩ ban đầu của hắn ta, Đông Phương Thanh Huyền chắc chắn sẽ mượn cơ hội lần này bao che cho Triệu Tôn, nhưng nào ngờ, hắn ta lại ôm đứa bé trở về, còn giết người diệt khẩu trong quá rượu Như Hoa, xử lý mọi chuyện4nhanh gọn sạch sẽ, cũng rất tàn độc

“Giết: Không giết?”

Triệu Miên Trạch nheo mắt, lẩm bẩm, đột nhiên cất tiếng cười

Trong tiếng cười đó, gió thổi nhẹ qua tóc hắn ta, thổi giọng nói của hắn ta bay theo chiều gió, “Lòng trẫm rất loạn, chi bằng Đại đô đốc đưa ra một chủ ý thay cho trẫm?”

Đây là đề thi thứ hai dành cho Đông Phương Thanh Huyền.

Kết quả cuộc kiểm tra lần này giống với suy nghĩ của Triệu Miên Trạch

Nhưng với Đông Phương Thanh Huyền mà nói thì đó là một sự thử thách cực hạn

Nó sẽ quyết định có phải hắn ta sẽ lựa chọn cắt đứt hẳn với Triệu Tôn, quy phục Triệu Miên Trạch hay không

“Bệ hạ sẽ giáng tội Thanh Huyền chứ?”

Giọng nói mạch lạc quyến rũ của Đông Phương Thanh Huyền vang lên trong3tòa cung điện hoang vắng, nghe hơi ma mị lạnh lẽo

“Tất nhiên là không trách tội.” Triệu Miên Trạch vẫn cười ấm áp

“Vậy thì tốt, Thanh Huyền sẽ đưa ra quyết định thay cho bệ hạ.” Đông Phương Thanh Huyền cười nhẹ, bỗng nhiên cách đứa bé lên, ném lên cao, sau đó “soạt” một tiếng, rút thanh đao Tú Xuân bên eo ra, rồi kề lên người đứa bé.

“Bệ hạ, xảy ra chuyện lớn rồi!” Trong tiếng hô khẽ, có một chuỗi tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài điện, kèm theo tiếng quạ kêu sợ hãi, người vội vàng tiến vào chính là Triệu Giai đang khoác lên mình một bộ đồ tang

Sau lưng y là vô số Cấm Vệ Quân

Đông Phương Thanh Huyền bị quấy rầy bởi tiếng kêu kinh hoàng kia, hắn ta giật mình, thanh đao Tú Xuân chém lệch hướng, xẹt qua vạt áo của đứa bé

Hắn ta không chém thêm một đao nữa, chỉ mỉm cười dùng một tay đón lấy bọc tã và đứa bé đang khóc “oa oa” trong bọc.

“Lục gia đến rồi!”

Ý của Đông Phương Thanh Huyền là Triệu Giai đến rồi, giết người hình như không được tốt lắm

Triệu Miên Trạch liếc nhìn hắn ta thu thanh đao Tú Xuân về, không tỏ thái độ, chỉ xoay đầu nhìn Triệu Giai lúc này đang đổ mồ hôi đầm đề.

“Lục thúc có chuyện gì mà lại hoảng hốt vậy?”

Triệu Giai chạy rất vội, thở hồng hộc, nhìn đứa bé trong tay Đông Phương Thanh Huyền, thở phào một hơi, thả lỏng bàn tay đang siết chặt thanh đao, hành lễ rồi mới bẩm báo: “Có vài chuyện quan trọng, bệ hạ muốn nghe chuyện nào trước?”

“Tùy thúc.” Triệu Miên Trạch cau mày, hình như không được vui cho lắm

Triệu Giai nhìn đứa cháu càng lúc càng có uy nghi để vương, vẻ mặt của y căng thẳng và bất an một cách kỳ lạ, “Chuyện đầu tiên, thủ vệ Hiếu lăng vệ đến báo, vài ngày trước trời đổ mưa dông, dẫn đến lăng mộ của thái hoàng thái hậu thấm nước, e rằng phải phải người tu sửa xong mới có thể khâm liệm.”

“Thấm nước?” Triệu Miên Trạch sửng sốt sau đó bình tĩnh trở lại, “Từ giờ đến ngày khâm liệm còn xa, lát nữa thông báo Công Bộ phái người tu sửa vẫn kịp, sẽ không ảnh hưởng thời gian

Còn chuyện gì nữa không?”

“Còn nữa...” Triệu Giai lưỡng lự, ngón tay khẽ cử động, giọng nói trầm xuống khá nhiều, “Đạo Thường đại sư nói, thái hoàng thái hậu qua đời là vì thiên kiếp của Hạ thất tiểu thư, lăng mộ thấm nước là do trời nổi giận, nhưng sự việc không dừng lại ở đó, e rằng sẽ còn một vài thiên cơ khác cảnh cáo

Kết quả, bọn nô tài phát hiện quan tài đặt di thể thái hoàng thái hậu bị hư hại, có chuột bọ và những loài côn trùng khác chui vào trong, vật chôn cùng bị hư hại đã đành, trời hè nóng ấm, ngay cả di thế thái hoàng thái hậu cũng bị hư hại đến mức...”

Y còn chưa nói xong, Triệu Miên Trạch đã biến sắc.

“Trẫm đi xem thử.”

Thái hoàng thái hậu vẫn chưa được liệm mà đã xảy ra nhiều chuyện bất thường, cộng thêm “lời tiên đoán” của Đạo Thường, chỉ cần một chuyện xử lý không ổn thỏa, không chỉ khiến quần thần suy đoán lung tung, mà sẽ làm cho bách tính hoang mang lo lắng, không có lợi đến việc ổn định quốc sự

Những chuyện này không thể xem thường, về tình về lý, Triệu Miên Trạch bắt buộc phải đi xem, Nhưng Triệu Giai lại ấp úng, chặn hắn ta lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.