“Ài, là tỷ không thấy đó thôi, mấy hôm nay Nguyệt Dục tỷ tỷ lại gầy đi rồi. Sở Thất, con người tỷ ấy rất tốt. Tỷ ấy hầu hạ bên cạnh gia đã gần mười năm, chỉ một lòng với gia. Bọn muội đều biết rằng tỷ ấy vốn là do Cống phi nương 1 nương đưa cho gia, đáng ra đã được thị tẩm từ2lâu rồi. Muội nghe người ta nói, Cống phi nương nương sốt ruột vì chuyện của gia, nên còn hứa hẹn với Nguyệt Dục tỷ tỷ, chỉ cần tỷ ấy thị tẩm thì sẽ cho tỷ ấy thân phận Trắc phi. Ấy thế mà kéo dài tới bây giờ, tỷ ấy cũng đã hơn hai mươi tuổi, là gái lỡ thì rồi...”
Hạ Sơ Thất nhíu mày, nhìn8Mai Tử đang thấy bất công thay Nguyệt Dục, ngoáy lỗ tai. “Xem ra các mối quan hệ của tỷ ấy rất tốt nhỉ?”
Mai Tử còn chưa trả lời, bên ngoài đã vọng đến tiếng của Oanh Ca.
“Sở Thất, ta lấy bữa trưa đến cho ngươi rồi đấy.”
Mấy ngày nay, địa vị của Hạ Sơ Thất đang bị bệnh rất gượng gạo, nhưng cuộc sống lại chẳng6hề gượng gạo chút nào. Dù sao Oanh Ca cũng chỉ muốn thể hiện ra cho Triệu Tôn thấy. Hạ Sơ Thất lại là một người rất lười, ngu hay sao mà không dùng nàng ta chứ? Vì thế dù là việc lớn việc nhỏ gì cũng đều là do Oanh Ca làm.
“Vào đi.”
Dáng đi của Oanh Ca rất đẹp, vừa nhìn là biết đã được huấn3luyện “chuyên nghiệp”. Oanh Ca bế một cái khay màu đỏ thẫm, hơi khom người xuống, đặt đồ ăn trong khay lên bàn, cười rạng rỡ nói, “Nhân lúc còn nóng, mau ăn một chút đi! Ta đi gọi Lan Đẩn tới giùm ngươi.”
Hạ Sơ Thất gật đầu, cầm đũa nhìn đồ ăn trên bàn, hai mắt híp lại.
“Oanh Ca, đây là thịt gì vậy? Trông không5giống bình thường.” Giọng Oanh Ca vẫn dịu dàng như thế, khóe mắt hơi cong lên, “Nghe phòng bếp nói là thịt hươu đó.”
Hạ Sơ Thất lại chỉ vào một bát gì đó vàng vàng, “Còn đây?”
“Là bí đỏ.”
Thịt hươu không thể ăn cùng bí đỏ. Nhìn hai món này, Hạ Sơ Thất đột nhiên nghĩ tới câu này. Đồng thời, nàng còn nhớ ra một chuyện thú vị. Trước đây, nàng vô tình đọc được một bài viết trên mạng, có người rất căng thẳng tạo một bài viết hỏi trên diễn đàn, “Hôm nay tôi không cẩn thận ăn thịt hươu với bí đỏ, rồi nghe nói hai món này không thể ăn cùng nhau, nếu ăn thì sẽ chết người, làm sao bây giờ? Ai giúp tôi với.”
Sau đó có người trả lời, “Ăn cũng không sao.”
Chủ topic lại hỏi, “Sao bạn biết là không sao?”
Người ở dưới lại trả lời, “Vì chủ topic là cậu vẫn còn sống, còn đăng bài viết được mà.”
Topic đó trở thành truyện cười, nhưng câu nói thịt hươu ăn cùng bí đỏ sẽ gây chết người là từ một vài sách y thuật cổ đại, dĩ nhiên không thể ăn là chết chắc được, cùng lắm chỉ là bụng không thoải mái, khó chịu một chút, nhưng cũng phải ăn rất nhiều thì mới như thế. Có điều, Hạ Sơ Thất cảm thấy người thời đại này chắc sẽ tin vào điều đó. Hoặc là nói, từ bụng dạ hẹp hòi của nàng mà đoán, có lẽ là có người nghe thấy chuyện này nên cố tình cho nàng ăn.
Gắp một miếng bí đỏ mềm nhuyễn, Hạ Sơ Thất há miệng ăn.
“Rất ngon, Oanh Ca, chỗ nào nấu vậy?”
Oanh Ca mím môi cười khẽ, “Là phòng bếp. Mấy ngày nay người ốm, Nguyệt Dục tỷ tỷ đặc biệt dặn dò nhà bếp nấu cho ngươi những món ngon nhất, nói là để ngươi bồi bổ cho khỏe thì mới có thể hầu hạ gia được.”
Hạ Sơ Thất “à” một tiếng, lại gắp thịt hươu lên.
Nàng gắp rất chậm, cứ như đang khiến người ta thèm ăn vậy. Giơ cao lên, ngẩng cằm, há miệng... nhưng lúc miếng thịt hươu kia sắp vào miệng, nàng lại như bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, liếc nhìn Oanh Ca, bỏ thịt hươu xuống. “Aiz, ta nói này, Oanh Ca, nghe bảo các cô nương mà thanh lâu các ngươi huấn luyện đều giỏi ca múa, ngươi cũng vậy chứ?” Oanh Ca đắc ý nhìn nàng, giọng nói ỏn ẻn, “Dĩ nhiên cũng biết một chút.” Hạ Sơ Thất gật đầu, “Biết thổi tiêu gì đó không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Oanh Ca như có như không liếc nhìn cái tay lại gắp thịt hươu của nàng. “Biết, ta thích nhất là thổi tiêu mà.”
Vừa nghe cái giọng điệu đà của nàng ta, Hạ Sơ Thất lại cười ha ha, đến khi sắp không thở nổi mới dừng lại, chớp mắt nhìn thẳng vào Oanh Ca, “Ngươi có biết thịt hươu mà ăn cùng bí đỏ thì sẽ chết người không?”
Sắc mặt Oanh Ca chợt thay đổi. Nàng ta ngẩn người rồi chợt quỳ phịch xuống.
“Oanh Ca không biết, mấy món này không phải ta nấu. Ta chỉ phụ trách mang đồ ăn lấy từ phòng bếp cho ngươi, làm sao mà biết có nhiều cái kiêng kị như thế được? Sở Thất, ngươi đừng nghi ngờ ta... Ta không có tâm địa ác độc đó đâu... Ta bị oan mà...”
Hạ Sơ Thất nhìn nàng ta chằm chằm một lúc lâu rồi phì cười.
Nàng thở dài, cầm đũa gắp một miếng thịt hươu lên ăn, cười tủm tỉm nhìn Oanh Ca. “Chỉ đùa với người chút thôi, căng thẳng làm gì? Đứng lên đi.”
Oanh Ca thở phào, lúc đứng dậy thì chân run rẩy.
“Sở Thất, sau này ngươi đừng nói đùa như vậy với ta, Oanh Ca không chịu nổi đâu. Ngươi là người trong lòng điện hạ, Oanh Ca chỉ là một tiểu nha đầu. Nếu để ai có tâm tư nghe thấy thì sẽ nghĩ ta có ý xấu với người đấy. Nếu gia tức giận, đuổi ta đi, chẳng phải ta...” “Chẳng phải uổng phí nhân tại sao?”
Hạ Sơ Thất cười mà lại như không cười nhìn nàng ta. Oanh Ca sững sờ, hai gò má xinh đẹp lúc thì trắng bệch, lúc thì tái xanh.
Đấu võ mồm Hạ Sơ Thất chẳng phải chuyện gì hay ho. Đừng thấy nàng cả ngày vui thì cười, tức giận thì mắng, thật ra nàng là người sắc bén, chuyện gì cũng vừa nhìn đã hiểu. Quan trọng nhất là, người ta hiểu rõ thì đều giấu đi, còn nàng có cái miệng độc, nếu hiểu thì sẽ chẳng chừa lại mặt mũi cho ai bao giờ.
Ăn thịt hươu với bí đỏ xong, Hạ Sơ Thất quả thật không chết.
Đột nhiên tâm huyết dâng trào, nàng chuẩn bị một mình đi ra ngoài trạm dịch dạo một vòng.
Ra khỏi viện chung phía Tây, đám Giáp Ất Bính Đinh gặp trên đường người thì thăm dò, nghi ngờ, ghen tị, người thì hâm mộ. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào nàng, khiến nàng cảm thấy rất áp lực, từng lỗ chân lông toàn thân đều chẳng hề thoải mái.
Trong Hổi Xuân Đường, nàng nói chuyện phiếm với Cố A Kiều một lúc. Nghe Cố A Kiều oán trách về chàng trai tên Chu Thuận trong hiệu thuốc, nói cậu ta chất phác, kiệm lời, lại không hiểu phong tình. Người đầu mà cứ thấy cô nương là lại đỏ mặt, lại còn không biết lấy lòng khách.
Hạ Sơ Thất thầm than trong lòng, nhưng cũng không khuyên nàng ấy. Mỗi người đều có một hướng đi riêng, chuyện tình cảm càng không miễn cưỡng được. Ra khỏi thị trấn, nàng nhàn nhã đi vào Thần Cơ doanh.
Hôm nay, nàng tới tìm Nguyên tiểu công gia.
Dù sao lúc trước cũng đã đồng ý đưa Oanh Ca cô nương cho người ta rồi. Đã mấy ngày trôi qua, tuy Nguyên tiểu công gia chưa tới đời người, nhưng Hạ Sơ Thất tự nhận là thanh niên tốt giữ chữ tín, không thể lật lọng được.
Nàng từng tới Thần Cơ doanh rồi nên thủ vệ ngoài doanh trướng vừa nhìn thấy nàng thì lập tức đi vào báo tin. Nguyễn Hữu nhanh chóng tự ra đón từ xa, vẫn là dáng vẻ cợt nhả đó. “Biểu muội, đã lâu không gặp. Nhớ biểu ca rồi hả?”
Hạ Sơ Thất liếc hắn ta, “Huynh không thể đổi lời kịch sao?”
Đôi môi mỏng tượng trưng cho tính cách bạc tình hơi cong, đôi mắt phượng của Nguyễn Hữu xếch lên, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới.
“Hình như biểu muội lại mặn mà hơn một chút hả? Làm biểu ca nhìn mà ngứa ngáy trong lòng.”
“Đổi câu khác được không? Lúc nào cũng bộc lộ bản chất thì không cầu được gái đâu.” “Câu gái?” Nguyên tiểu công gia bị từ này làm khó.
“Là tán gái đó.” Nàng tốt bụng giải thích. “Tán gái?” Rõ ràng hắn vẫn khó hiểu. Hạ Sơ Thất bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài, “Là tìm phụ nữ ý” Câu này dễ hiểu. Nguyên tiểu công gia khinh thường cười một tiếng. “Tiểu gia ta mà còn cần tìm phụ nữ sao? Trước giờ toàn là phụ nữ tới tìm ta, như muội hiện giờ đó.”
Nói chuyện tìm phụ nữ với một Hoàng tôn quần là áo lụa đúng là không thể giao lưu hòa hợp được. Hạ Sơ Thất nghĩ, dứt khoát không nói nhiều nữa, chỉ theo hắn đi đến kho súng đạn, cầm vỏ sắt lạnh lẽo lên, ra vẻ trao đổi với hắn một chút, rồi mới nói đến mục đích chính mà nàng đến đây hôm nay.
“Tiểu công gia, về chuyện Oanh Ca...”
Nguyễn Hữu “à” một tiếng, đưa tay làm dấu cản lại, “Ta không cần nữa, tuyệt đối đừng nhét cho ta.”
Ý, quái lạ! Ăn chay rồi sao?
Lúc trước nàng đã nghĩ, Oanh Ca là hoàng hoa đại khuê nữ. Tuy rằng Hạ Sơ Thất nàng không phải người tốt bụng gì, nhưng cũng không làm được loại chuyện thiếu đạo đức như thế. Nàng đang lo nghĩ làm sao để từ chối hắn thì hắn đã chổi hộ nàng, nên dĩ nhiên là nàng rất thích.
“Được rồi, lúc đầu ta định hai ngày nữa thì dẫn người tới cho huynh, nhưng huynh đã không cần thì thôi. Huynh cũng đừng trách ta không nghĩa khí, sau này hối hận lại tới tìm ta đòi người đấy nhé?”
Nguyễn Hữu nhếch môi ngả ngớn, tựa lên một khẩu pháo, thản nhiên nhướng mày.
“Thôi đi, cô nương như thế, ta thật đúng là không thích.”
“Ái chà, huynh đổi tính rồi hả?” Hạ Sơ Thất rõ ràng là không tin.
“Hứ! Muội nghĩ ta là người thiếu phụ nữ vậy sao? Với lại, loại chuyện như tìm phụ nữ này nọ cũng giống như đàn ông ra chiến trường công thành chiếm đất vậy. Nếu thành trì ở đó vốn là của ta thì chơi còn gì vui nữa? Chẳng dối gì muội, tiểu gia ta vừa nhìn đã biết cô nương tên Oanh Ca đó là loại người ngoan ngoãn tự mình dạng chân cho chủ nhân rồi. Tiểu gia ta thật lòng không hứng thú thế mà vẫn cứ tự dâng mình lên... Kiểu người hoang dã tốt hơn, dạy thành ngoan ngoãn thì mới thích chứ.”
Cái tên Nguyên tiểu công gia hình như thật sự không coi nàng là nữ thì phải. Nói một hồi lại vừa rồi mà mặt hắn không đỏ tim không loạn, tự mình giới thiệu “Ngự Nữ Tâm Kinh” của hắn. Nhưng tại Hạ Sơ Thất lại hơi nóng lên, thấy thể là quá đủ rồi.