Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 720: Biến cố bất ngờ (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Nói!” Mặt Triệu Miên Trạch đã đổi hẳn sang màu đen.

“Vâng.” Triệu Giai nói, “Theo như bẩm báo, nước Una từ sau khi bị Tấn vương đánh bại vào ba năm trước, ngoài mặt quy phục cống nạp Đại Yến, trở thành nước chư hầu của ta, nhưng lại ngẫm liên cấu kiết liên lạc với A Hu và và

một nước phía Nam

Nửa tháng trước, hay tin nước ta liên tiếp xảy ra vài vụ án lớn, mối quan hệ với Bắc Địch rơi vào thể căng thẳng, chiến sự có nguy cơ bùng lên

Una lại nổi dã tâm, liên lạc với các bộ của hai nước đó, tập hợp mấy chục vạn đại quân xâm phạm biên cương phía Nam của nước ta

Tính đến khi quân tình truyền đến kinh sư, phản quân ba nước đã vượt sông Lan Thương, các phủ như Hạc3Khánh, Đại Lý, Sở Hùng, Nguyên Giang vân vân đều rơi vào tay địch, phản quân ồ ạt tiến lên phía Bắc, cướp bóc Vơ vét, bắt người Yến làm nô lệ..

Tướng quân Mẫn Bác Hậu nhận được tin, thống lĩnh mười vạn quân đóng trú ở Điển, chiến đấu quyết liệt với phản quốc suốt năm ngày trời ở khu vực phía Nam, toàn quân bị tiêu diệt

Mẫn tướng quân hy sinh vì nước, quân biên giới tinh nhuệ tàn đàn xẻ nghé, tổn thất nghiêm trọng...”

“Cái gì?”

Nếu chuyện hoàng lăng thấm nước lúc nãy chỉ là giật mình, thì chuyện này đúng là khiếp sợ thật sự

Sau chiến dịch đẫm máu khi Triệu Tôn dẫn binh đến Una, giết mười mấy vạn binh sĩ vào ba năm trước thì quan hệ với phía Una đã dịu xuống khá lâu

Vì sao Đại Yến vừa1quốc tang, là bọn chúng lại đột nhiên dẫn quân xâm chiếm?

Triệu Miên Trạch đăng cơ chưa lâu, đang là lúc cần yên định lòng dân, ổn định quốc sự, nếu biên cương lại có chiến loạn nổi lên, chỉ sợ sẽ làm suy yếu thể lực của hắn ta, khiến cho năng lực thống trị của hắn ta sẽ xuống dốc nhanh chóng, đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì.

Lòng hắn ta trở nên nặng nề, bèn cau mày gọi.

“Hà Thừa Ân.”

“Có nô tài!” Hà Thừa Ân bước lên.

“Truyền lệnh đến quần thần, lên điện Phụng Thiên.” “Vâng.” Quân tình đang nguy cấp, Hà Thừa Ân cẩn thận trả lời, khom người đi trước Triệu Miên Trạch, vội vàng chạy ra ngoài điện.

“Bệ hạ!” Lần này, người gọi Triệu Miên Trạch lại là Đông Phương Thanh Huyền

Thanh đao Tú Xuân trên6tay hắn vẫn đang tỏa ra ánh sáng lạnh, trên khuôn mặt quyến rũ kia mang theo nụ cười như bao ngày, nhưng khó có thể che giấu sự lạnh lẽo trong lời nói, “Đứa bé này phải xử lý thế nào?”

Triệu Miên Trạch không trả lời, chỉ nói nhỏ một câu.

“Ngươi tự quyết định.” Hắn ta nói xong, bèn sải bước rời khỏi đại điện vắng lạnh.

Trong ánh lửa lập lòe, không ai nói gì, ngoại trừ tiếng “lách tách” phát ra từ ánh nến, trong không gian rộng lớn, chỉ có đứa bé sơ sinh không biết nguy hiểm đang kề cận kia vẫn đang khóc “oa oa”

Bàn ghế đóng bụi, nhện đan lưới, khắp nơi tiêu điều

Triệu Giai siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhấp nháy nhìn Đông Phương Thanh Huyền chằm chằm, “Đại độ đốc, cho dù là chuyện gì thì4trẻ nhỏ vô tội

Chị bằng giao nó cho ta? Thế nào?” “Từ khi nào mà Lục gia lại biết động lòng trắc ẩn thế? Bổn tọa thấy không quen tí nào.” Đông Phương Thanh Huyền cúi đầu nhìn đứa bé đang gào khóc, hắn ta vỗ vào người bé con như thể đang dỗ dành, mỉm cười, “Nhưng nếu Lục gia đã mở lời, bổn vương sẽ bán một món nợ tình nghĩa cho ngài.”

“Đa tạ Đại đô đốc...” Triệu Giai thở phào, đang định giơ tay ra đón lấy đứa bé, nào ngờ Đông Phương Thanh Huyền lại rút thanh đao Tú Xuân đặt lên cổ nó, di chuyển từng chút một, trên mặt vẫn là nụ cười quyến rũ ngàn năm bất biển, cứ như việc lấy đi sinh mạng một người chỉ đơn giản như uống nước.

“Lục gia đừng vội, ý bổn3vương nói là..

sẽ trao thi thể cho ngài.”

“Đông Phương Thanh Huyền, người điên rồi!” Triệu Giai ngơ ngác một lát rồi nhanh chóng lách người, muốn giành lấy đứa bé trên tay hắn ta

Đông Phương Thanh Huyền lại bày thể, tránh né dễ dàng, tỏ vẻ kinh thường.

“Lục gia, kẻ điên là ngài.” “Bổn vương...” Triệu Giai nghiến răng, siết chặt bàn tay đang vịn thanh đao trên hông, trừng mắt lên nhìn hắn ta chằm chằm, chỉ cảm thấy mồ hôi trong lòng bàn tay đã ngưng tụ trong tim, “Đông Phương Đại đô đốc cần gì phải như thế? Chừa cho nó một con đường sống không được ư?”.

Triệu Giai cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng, y bình tĩnh lên tiếng, từ từ đến gần, muốn đoạt đứa bé lại từ trong tay Đông Phương Thanh Huyền

Nhưng có vẻ Đông Phương Thanh Huyền đã phát hiện ra ý đồ của y, nụ cười xuất hiện trong đội con ngươi màu hổ phách nhạt rồi lan ra khắp khuôn mặt, khiến hắn ta trông như một sứ giả do trời cao phái xuống, vô cùng dịu dàng cũng vô cùng xinh đẹp

“Tính mạng của người khác có liên quan gì đến bổn tọa?” “Ngươi...” Nghe thấy tiếng khóc xe gan xé ruột của đứa bé, cho dù là người tàn nhẫn như Triệu Giai cũng cảm thấy con tim như bị trần trong nước sôi, khó chịu đến mức máu xông lên đầu, “soạt” một tiếng, y rút đao ra.

“Ngươi có đưa hay không?” “Lục gia muốn uy hiếp ta?”

“Nếu ngươi muốn nghĩ thế cũng được.”

“Chẳng lẽ Lục gia không nghe thấy bệ hạ nói, để mặc cho ta xử lý ư?” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt hơi mất kiểm soát của Triệu Giai, “Nếu ta là Lục gia, ta sẽ không nhúng tay vào loại chuyện làm ơn mắc oán này

Ai cũng sợ chết, nhưng người nên chết, vẫn phải chết.”

“Vô sỉ!” Triệu Giai vung đao chỉ vào hắn ta, bước từng bước đến gần

Nhưng Đông Phương Thanh Huyền không hề sợ, ánh mắt biết cười kia lại vô cớ hướng về phía Triệu Giai, toát ra vẻ thương hại, mỉm cười trào phúng, “Lục gia, ngài có biết đứa bé trên tay bốn tọa là con của ai không?”

Con tim Triệu Giai đập mạnh, càng lúc càng bước đến gần, mũi đao trên tay cũng càng ngày càng gần hắn ta, “Không cần biết là con của ai, bổn vương đều không nhẫn tâm thấy nó phải chết.” “Ha ha, Lục gia tốt bụng thật!” Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, dịu dàng đặt đứa bé trong khuỷu tay, bình tĩnh nhìn Triệu Giai, cất tiếng nói cực kỳ nhỏ, “Đừng trách bổn tọa không nhắc nhở ngài, nó là con của Triệu Tôn, trên thế gian này, vốn đã không có chỗ cho nó

Nếu nó không chết, sẽ càng có nhiều người phải chết hơn

Bảo gồm cả Lục gia..

ngài.”

Bước chân của Triệu Giai hơi khựng lại

Đông Phương Thanh Huyền lại cười, “Người không vì mình, trời tru đất diệt

Chẳng lẽ Lục gia muốn dùng mạng của mình đổi lấy mạng của nó? À, không đúng

Cho dù Lục gia có hy sinh mạng của mình cũng không đổi được mạng của nó.” Hắn ta ngừng lại, rồi nói tiếp: “Bởi vì bổn tọa sẽ không cho Lục gia cơ hội đó.” Giọng nói nhỏ của hắn ta mang theo đôi phần quyến rũ, nghe vào không hề có mùi máu tanh, nhưng lại khiến Triệu Giai cảm thấy máu trên người như đông lại, cơ thể bất giác lùi về sau hai bước, Đông Phương Thanh Huyền lại tiến lên một bước, vô vào vai y

“Lục gia đứng sang một bên, đừng để bị dính máu

Đại tạng thái hoàng thái hậu, không cát lợi đâu.”

“Đại đô đốc...” Triệu Giai thấy hắn ta lại giơ thanh đao Tú Xuân trong tay lên, y siết chặt thanh đao trong tay, siết rất chặt, nhưng bước chân lại nặng như ngàn cân, con tim loạn cào cào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.