*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Tiểu Thập Cửu đâu? Thiếp muốn gặp nó, có được không?”
Mắt của nàng sáng một cách bất thường
Vệt sáng ấy rất chói mắt
Nhưng nếu nhìn kĩ, có thể biết đó là nước mắt phản quang dưới ánh nến
Triệu Tôn rất ít khi thấy Hạ Sơ Thất bất lực như thế, bất lực đến mức lớp vỏ kiên cường mà nàng ngụy trang có thể hoàn toàn sụp đổ trong chớp mắt
Hắn lưỡng lự, ngón tay cái vuốt ve gò má của nàng, thần sắc lạnh lùng ảm đạm như thể có một bầu tâm sự muốn nói với nàng, nhưng lại không thể thốt nên lời
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Con bé rất khỏe, đang ở phủ Định An hầu, để cho Thanh Hoa chăm sóc.”
“Triệu Miên Trạch không nghi ngờ3ư?” Hạ Sơ Thất thắc mắc, cười gượng
“Không có.” Triệu Tôn nói, “Hắn không biết nàng mang thai.”
Hạ Sơ Thất ngơ ngác nhìn hắn, nhìn đến mơ màng, đột nhiên kéo tay áo của hắn, cực kỳ căng thẳng, cất tiếng hỏi: “Thật ư? Chàng không lừa thiếp chứ?” Triệu Trên bỗng im lặng, giọng trầm khàn
“Đồ ngốc, gia đã lừa nàng khi nào đâu?”
“Được rồi
Chàng không lừa thiếp.” Hạ Sơ Thất lau nước mắt, giống như cười chảy nước mắt, lại giống như thở phào, “Chàng cứ yên tâm đi đi, đợi thiếp hết ở cữ, thiếp sẽ tìm cách đến phủ Định An hầu, thăm Tiểu Thập Cửu của chúng ta.”
“A Thất!” Triệu Tôn gọi nàng, hờ hững lên tiếng, “Tình hình trước mắt khó khăn, nàng đừng đi, để tránh1làm người khác nghi ngờ và...”.
“Ha!” Hạ Sơ Thất cười ngắt lời hắn, mặt mày lạnh lùng, “Người làm mẹ, phải tận mắt thấy con của mình mới có thể yên tâm
Triệu Thập Cửu, những chuyện này chàng không cần bận tâm nữa, chàng chỉ cần lo mà giết địch, bảo vệ bản thân...”
Triệu Tôn mím môi, do dự một lúc lâu mới thốt lên một chữ.
“Được.”
Hạ Sơ Thất không nhìn hắn, bình tĩnh như không có gì xảy ra, “Khi nào xuất phát?” “Ngày mai.” Hắn đáp
Nàng cười, chớp mắt, “Ngày mai thiếp không tiến chàng được, chàng hãy cẩn thận một chút.” “Không cần tiễn, gia đã quen rồi.” Từng câu đối thoại bình thường, hai người đối đáp trôi chảy, nghe thì có vẻ giống với những câu thường nói6mỗi khi gặp nhau, nhưng quan hệ trong đó lại cực kỳ lạ lùng
Không cần phải nói rõ, không cần phải hỏi nhiều, nhưng họ vẫn có thể hiểu được, giữa hai người đã xuất hiện một sự xa cách, một loại xa cách mà không ai muốn chọc thủng trước khi Triệu Tồn xuất chính
Có thể nó mỏng như giấy, nhưng suy cho cùng vẫn ngăn cách hai người, giống như một nồi nước sôi, khiển lục phủ ngũ tạng đau đớn nhưng không thể tránh xa khỏi nó.
“Triệu Thập Cửu, chàng phải bảo trọng.”
Nàng nhào vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt, dán mặt lên người hắn, cọ cọ như mèo con, nũng nịu với hắn, làm mái tóc dài vốn đã rối nay lại càng bù xù thêm, xõa xuống4người nàng như thác nước, cũng xõa xuống vai hắn, quần quýt với mái tóc dài mềm mượt của đối phương trong ánh nến đỏ, chiếu rọi làm khuôn mặt hắn trông sâu thẳm hơn, cũng rọi lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, ấm hơn ngọc, mịn như mỡ, đẹp tựa sắc xuân
“A Thất, rất đẹp.”
“Gia đẹp hơn.” Nàng vùi đầu vào ngực hắn, chân mày đang cười, mắt đang cười, môi đang cười, từng nơi trên cơ thể đều đang cười
Phủ vắng đêm tĩnh lặng tiêu hồn, chăn gối uyên ương một khúc hoan
Suốt một đêm đồng sáng công chẩm, hai người không hề nhắc tới những chuyện không vui
Nàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn
Không oán, không hận, không hỏi, không quan tâm, không lo nghĩ
Hắn ôm người3nàng, chỉ hôn, chỉ thương, chỉ yêu, chỉ chiều..
mãi đến khi nàng thở dốc ngoi ra khỏi lồng ngực của hắn, nói một câu
“Nói với Đông Phương Thanh Huyền, thiếp muốn gặp hắn.” Tối hôm ấy, Triệu Tôn không đồng ý yêu cầu của nàng
Hắn không thích nàng gặp Đông Phương Thanh Huyền, trước giờ vẫn luôn không thích
Nhưng hắn cũng không từ chối
Trong đêm ấy, trong cái đêm trước khi hắn lên đường, không cần biết là nàng hay hắn, đều không muốn tạo thêm gánh nặng cho đối phương
Chỉ muốn vào cái đêm gần Tết Trung thu này, nói một vài lời khiến cả hai đều thấy vui.
Nàng nói: “Mặt trăng sắp tròn rồi.” Hắn nói: “Đúng vậy, lại một mùa Trung thu nữa.”
Nàng nói: “Nếu chàng có thể ở trong kinh cùng thiếp đếm sao vào đêm Trung thu thì hay biết mấy.”
Hắn nói: “Nàng không thích hợp với việc đếm sao, chỉ hợp với đêm trăng.”
Nàng hỏi: “Vì sao?” Hắn đáp: “Bởi vì mặt trăng chỉ có một, thích hợp với trí thông minh của nàng.” Nàng trách mắng: “Được, Trung thu năm sau, chàng đếm sao, thiếp đếm trăng.” Hắn từ từ xoay đầu lại, nhìn nàng chăm chú, thở dài một tiếng, ôm nàng vào lòng, cất giọng nói trầm khàn, “A Thất, Trung thu năm sau, ta nhất định sẽ ở bên nàng.” Nàng cười, “Không, tất cả các Tết Trung thu sau này luôn.”
***
Mùng bốn tháng tám, Triệu Tôn mang theo lệnh bài và cờ chữ “Lệnh”, dẫn đại quân Nam chinh đi xuôi về Nam, chạy xuống Vân Quý.
Khác với bộ “ba cỗ xe ngựa” luôn cùng xuất chính với Triệu Tôn, lần xuôi về Nam này, Triệu Tồn không có “vai trái” Trần Đại Ngưu, cũng không có “tay phải” Nguyễn Hữu Tướng lĩnh dưới trướng chỉ có phò mã đô úy vừa mới tân hôn - chỉ huy sứ Tam thiên doanh Yến Nhị Quỷ, được đề bạt lên lên làm Hữu tướng quân quận Nam chinh, đánh tiên phong
Ngoài ra, là người làm đồ thống Cấm Vệ Quân hoàng thành đã lâu - Trần Cảnh, trước khi Triệu Tôn Nam chinh, y đã có được sự cho phép của Kiến Chương Đế Triệu Miên Trạch đặc cách đề bạt lên làm Tả tướng quân quân Nam chinh, xuất chinh cùng với Triệu Tôn lần này.
Nguyễn Hữu không xuất chinh nam hạ, nhưng cũng không hề được rảnh rỗi
Điều cực kỳ buồn cười là, ngày thứ hai sau khi Triệu Tôn xuất chính, hắn ta được Triệu Miên Trạch giao trọng trách, làm sứ giả hòa thân của Nam Yến, đến Bắc Địch đưa sính lễ đại hôn cho ô Nhân công chúa
Và Trần Đại Ngưu cũng vì vấn đề phòng ngự ở biên cương phía Bắc, bị Triệu Miên Trạch phái đến Liêu Đông vào ngày mùng tám tháng tám.
Nhìn vào thì có vẻ đây là sự sắp xếp quân vụ bình thường, nhưng nếu để ý kĩ thì bên trong lại chưa ẩn ý khá sâu xa
Ba người đi về ba hướng khác nhau
Nguyên Hữu đi đến Bắc Địch đưa sính lễ, ngoại trừ là đòn đánh trả mạnh mẽ nhất đối với việc mối quan hệ giữa Nam Yến và Bắc Địch rạn vỡ, khiến chiến tranh có khả năng lại dấy lên ra, thì hành động này cũng có khả năng làm nhạt đi tác dụng của hắn ta trước ngày đại hôn của Triệu Miên Trạch
Còn về chuyện Trần Đại Ngưu đi đến Liêu Đông cũng có một ý nghĩa tương tự, ít ra có thể đảm bảo trong lúc này thể lực của Triệu Tôn không thể lấn quá sâu vào triều đình.
Thế là, kể của Triệu Miên Trạch có thể gọi là nhất tiễn song điêu, không những có thể khiến những nước nhỏ xung quanh không dám mơ mộng hão huyền khi thấy ba nước Una cấu kết xâm phạm, mà đến ngay cả những kẻ “có dã tâm khác” trong triều, ví dụ như Triệu cấu, cũng phải cân nhắc lại thời thể.