*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Nơi này gió lớn, chi bằng về phòng rồi nói?” Hạ Sơ Thất nhìn hắn, cười chua chát.
“Nói chuyện ở đây có gì không tốt? Chẳng lẽ trong lòng bệ hạ có quỷ, sợ rồi ư?” Triệu Miên Trạch mím môi, không trả lời, chỉ im lặng nhìn nàng
Có vẻ như Hạ Sơ Thất cũng không cần hắn trả lời, nàng nhắm mắt lại, cười lạnh, bước vòng qua người hắn, giơ tay chỉ vào đống hoang tàn cháy đen kia, nói rất bình
tĩnh.
“Hôm nay là một trăm ngày của nó, ta đến để tiễn nó một đoạn
Để tránh một mình nó đi trong cô đơn, vô tội trên đường đến suối vàng.” Nàng xoay đầu lại, mỉm cười, “Mượn chỗ của bệ hạ, chắc bệ hạ sẽ không để bụng đâu nhỉ?”
Ánh mắt Triệu Miên Trạch hơi lạnh đi, giọng nói cũng trầm hơn.
“Tiểu Thất, chuyện3lớn như vậy, nàng không nên giấu ta.” Hạ Sơ Thất vừa cười vừa bước đến, nhìn vào ánh mắt của hắn ta.
Hắn ta cũng đang nhìn nàng, ánh nhìn ấy chăm chú đến mức nàng vẫn luôn cho rằng, nam nhân này thật sự rất yêu nàng, yêu đến mức trong mắt chỉ có mình nàng, cũng chỉ chứa mình nàng
Nhưng trên thực tế thì sao? Thật ra người đàn ông đa tình và thâm tình, lại là người vô tình nhất.
Mọi điều trong quá khứ bay lướt qua như phim đèn chiếu, Hạ Sơ Thất mím môi, liếm ướt cánh môi, bật cười
“Thì sao chứ? Chẳng phải cuối cùng cũng không giấu được người đấy ư?”
Mặt mày Triệu Miên Trạch trở nên nặng nề
“Không
Chỉ suýt chút nữa, nàng đã giấu được ta.” Hắn khép mắt lại, dường như thấy hơi đau lòng, siết lòng bàn1tay, “Tiểu Thất, ta tin tưởng nàng, bảo vệ nàng như thế..
vậy mà nàng lại giấu giếm ta, lại xem ta là tên ngốc số một thiên hạ
Nàng có nghĩ thay cho ta không? Nếu ta biết chuyện này, ta sẽ làm thế nào? Ta nên..
làm thế nào với nàng?”
Hạ Sơ Thất nhìn hắn một cách lạnh lùng
Một lúc sau, nàng mới lên tiếng sau khi có vẻ như là đã suy nghĩ khá lâu.
“Ngươi không biết làm gì, chẳng phải cuối cùng cũng đã làm rồi đấy ư?”
Triệu Miên Trạch bị nàng nói cho nghẹn họng, vóc người cao lớn cứng đờ trong gió đêm lạnh buốt, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, dường như có một ngọn lửa đố kị đang chuẩn bị bùng cháy
“Tiểu Thất, sao nàng dám làm như thế?” Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, trong sự vắng lạnh6của đồng phế tích, đội con ngươi đen láy sâu thẳm ấy tô vẽ một nụ cười cổ quái không thể diễn tả bằng lời, “Triệu Miên Trạch, có phải người đang hận ta thấu xương? Giết con gái của ta cũng không thể hóa giải nỗi hận trong người, đúng không?” Hắn không trả lời, nàng lại bước lên một bước, “Ngươi là hoàng đế, ngươi là thiên tử, vì thế, người vẫn chưa nguôi giận thì dân đen khắp thiên hạ đều phải chịu khổ với người
Vì thế, Ung tấn công, A Hu và nước phía Nam liên hợp đánh tới, cả thế giới lại thương vong vô số, đây chẳng phải là cơn phẫn nộ của thiên tử như người đấy ư?”
Triệu Miên Trạch hừ mũi, cau mày.
“Ta không biết nàng đang nói gì!”
“Không, người hiểu.” Hạ Sơ Thất cười lạnh, hệt như một4kẻ ngoài cuộc, chậm rãi phân tích, “Ngươi cần một cuộc chiến để tách Triệu Tôn đi, nếu không sao ngươi có thể yên tâm tổ chức đại hôn với ta tại kinh sự? Thật ra, nhìn từ ngoài thì có vẻ như là người đã giao binh quyền cho hắn, nhưng thực chất, người chưa bao giờ tin hắn, đúng không?”
“Nói lung tung!” Sắc mặt Triệu Miên Trạch rất khó chịu, dường như mỗi một chữ đều được rặn ra từ cổ họng, dáng vẻ trở nên nghiêm nghị, không còn hòa nhã như thường ngày, “Hạ Sở, trong mắt nàng, trẫm là kẻ hôn quân ư? Không màng đến phúc lợi bách tính khắp thiên hạ, chỉ vì để đối phó với một Triệu Tôn?” Nàng cười lạnh không đáp, hắn lại nhíu mày, “Ha ha, nàng nói như thế, trẫm lại nghi ngờ trận3chiến này là do Triệu Tôn khơi lên
Hắn mất trí là giả, muốn đoạt lại binh quyền mới là thật
Nàng đừng tưởng rằng trẫm không biết gì
Hạ Sở, trẫm biết hết
Nhưng trẫm là hoàng đế, trẫm cho hắn cơ hội, trẫm phải xem thử, rốt cuộc Thập Cửu hoàng thúc này của trẫm có bản lĩnh gì, có thể khiến trời đất nghiêng lệch, viết lại càn khôn...” Cách xưng hô từ “ta” đến “trẫm”, về cơ bản đều đại diện cho sự thay đổi cảm xúc của Triệu Miên Trạch dành cho nàng
Hạ Sơ Thất nhướng mày, nhìn hắn, rồi im lặng khá lâu
Dường như với mỗi câu nói của hắn, nàng đều cần dùng thời gian ngẫm nghĩ, đến khi hắn tưởng rằng nàng sẽ không trả lời, nàng mới mỉm cười
“Nói những chuyện này làm gì? Các ngươi ai tính kể ai, liên quan gì đến ta? Triệu Miên Trạch, chẳng lẽ ngươi không biết, chuyện của hắn, từ lâu đã không còn liên quan đến ta nữa ư? Từ giây phút hắn đồng ý cưới ô Nhân Tiêu Tiêu, thì đã không còn liên quan đến ta nữa.”
“Tiểu Thất...” Hắn ta mềm giọng xuống.
“Triệu Miên Trạch!” Hạ Sơ Thất gọi thẳng tên, ngắt lời hắn ta, trong giọng nói lại chứa đựng một thứ cảm xúc đang được đè nén rõ ràng, “Chuyện đến nước này, ta lại có một vấn đề muốn hỏi người
Hoàng đế bệ hạ tôn quý, ngài vẫn còn cần ta chứ? Còn cần một nữ nhân đã từng sinh con không?”
Vài chữ “một nữ nhân đã sinh con” đâm vào tai Triệu Miên Trạch như kim, khiến huyết khí trong lồng ngực hắn ta sôi trào, sắc mặt bỗng trở nên xanh đen.
Lúc vừa mới biết chuyện này, hắn ta hận, hận không thể băm vằm nàng và Triệu Tôn ra thành tám khúc, thiêu rụi thành tro
Nhưng đếm ấy, khi đi trên đường từ hoàng thành đến phủ Ngụy quốc công, hắn ta đã suy nghĩ rất nhiều
Cứ gần phủ Ngụy quốc công thêm một bước, hắn ta lại thấy mềm lòng đi một chút
Nhất là khi nhìn thấy những bức tranh ngưng kết tâm huyết của nàng, đánh dấu những năm nàng từng yêu hắn ta, thì mọi oán hận đối với nàng đều hóa thành hư vô.
Suy cho cùng, vẫn là hắn ta đã phụ nàng.
Vì thế, xem như hai bên đã hòa nhau.
Hắn ta có thể không oán nàng, nhưng không thể giữ lại đứa bé kia
Sự tồn tại của đứa bé kia sẽ là dấu ấn vĩnh cửu giữa nàng và Triệu Tôn, không cần biết sau này hắn ta có cố gắng thể nào, thì vẫn không thể xóa đi dấu vết kia
Có đứa bé kia tồn tại, nàng sẽ không thể nào quên được Triệu Tôn
Vả lại sự tồn tại của đứa bé kia sẽ mãi mãi phủ một lớp bụi bẩn lên cuộc đời sau này của họ.
Hắn ta là hoàng đế, hắn ta không thể cho phép đứa bé kia tồn tại trên đời.
May mà Đông Phương Thanh Huyền là một người có thể lĩnh hội được thánh ý nhất.
Hắn không sai hắn ta giết, nhưng hắn ta đã giết
Vả lại, còn giết rất nhanh gọn sạch sẽ
Điều duy nhất hắn không ngờ đến là Triệu Tôn lại máu lạnh như thế.
Từng chữ hắn nói trong cung Diễn Xuân đều làm Triệu Miên Trạch thấy rất bất ngờ
Hắn ta nghĩ, nếu không phải Triệu Tôn đã thật sự đã quên Hạ Sở, quên hết quá khứ với nàng, vậy thì lòng dạ của Triệu Tôn quá sâu
Nếu không trừ khử, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra họa lớn
May mà vào lúc này, Una đánh tới, hắn ta liền giao binh quyền cho Triệu Tôn, sai Triệu Tôn xuống phía Nam
Không phải hắn ta không lo lắng, nhưng hắn ta hiểu Triệu Tôn, hắn chắc chắn sẽ xử lý ngoại địch trước rồi mới ổn định nội địch
Vì thế, không cần biết Triệu Tốn có mất trí nhớ hay không, lần này hắn ta không thể lại để hắn bình yên hồi kinh, càng không thể để hắn có cơ hội ngăn cản đại hồn của mình.