*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nghe nói, ngày mười lăm tháng mười một năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy, đại quân của Tấn vương tiến vào Mạnh Liên Tư, sau gần mười ngày giao chiến với thể tự, vào ngày hai mươi lăm tháng mười một đã đánh thắng được tới Nguyên Giang
Trận đánh ở Nguyên Giang, Tấn vương đại thắng, vua nước phía Nam đích thân đôn đốc tác chiến bị bắt khiến cho bốn phương xôn xao
Tấn vương một đường đánh thẳng xuống phía Nam, ý đồ bỏ qua Una mà tấn công phía Nam càng rõ ràng hơn, đã chiếm được vô số thành trì ở biên giới nước phía Nam
Nhưng không ai ngờ được rằng, đúng lúc này, Trần Cảnh sớm đã mang theo một3phần lớn quân Nam chinh chủ lực, men theo bờ tây sông Lan Thương tiến thẳng vào Ma Nhi Khám, tập kích bất ngờ trụ sở Hộ Giáo vương nước Una
Sau bảy ngày bảy đêm huyết chiến, Una bại trận chạy khỏi Ma Nhi Khám, Hộ Giáo vương chết.
Thế mới biết, thực ra đại bộ phận quân Nam chinh chủ lực đã ở trong tay Trần Cảnh rồi
Tấn vương chỉ có cánh quân tiên phong của Yến Nhi Quỷ, dẫn một cánh quân nhỏ tiến vào nước phía Nam đó có thể làm gì chứ? Trong triều, một đám đại thần suốt ngày chỉ biết lý luận suông lại bắt đầu “lo nước, lo dân, lo chiến tranh”, nhưng Triệu Miên Trạch lại, “Dùng người1không nghi ngờ, nghi ngờ sẽ không dùng.” Sau khi nói đùa một hồi liền quả quyết nhất định sẽ không can dự vào việc tác chiến của Đại tướng quân vương hay chỉ trích gì cả.
Nhưng thám tử của hắn ta lại càng hoạt động thường xuyên âm thầm hơn.
Những vị công thần có kinh nghiệm đều ngửi thấy có mùi khói thuốc súng trong không khí
Theo ngày đại hôn của đế hậu mỗi lúc một tới gần, mùi vị này cũng càng lúc càng nồng hơn
Mồng năm tháng Chạp, sứ giả Nguyên tiểu công gia trước đó lên đường tới Bắc Địch hòa thân đã về kinh sư, thứ mà hắn ta mang về, ngoài của hồi môn hậu hĩnh mà hoàng đế6Bắc Địch chuẩn bị cho Ô Nhân công chúa ra, còn có thư tay “dĩ hòa vi quý” tự viết của hoàng đế Bắc Địch gửi cho Triệu Miên Trạch
Có thể nhìn ra, Bắc Địch cực kì coi trọng hôn sự giữa Ô Nhân Tiểu Tiểu và Tấn vương Triệu Tồn.
Thậm chí còn có người nói, cuộc liên hồn này chính là nguyên nhân quan trọng nhất khiến cho Bắc Địch và Nam Yến “dù chưa làm đồng minh, thì cũng không đánh nhau”
Nhưng chân tướng rốt cuộc là thế nào không ai biết được
Chỉ biết, xét từ góc độ thời gian mà nói, cho dù của hồi môn của ô Nhân công chúa có hậu hĩnh ra sao, rốt cuộc hai nước coi trọng4chuyện này nhiều đến mức nào, nhưng chiến tranh biên giới phía Nam chưa kết thúc thì tân lang Tấn vương dù có mọc cánh bay cũng không thể về kịp ngày đại hôn.
Mồng năm tháng Chạp là ngày đại triều.
Trên điện Phụng Thiên trang trọng, sau khi quân thần tiến hành thảo luận các vấn đề gần đây xong, còn chưa bãi triều, hữu thị lang Lan Tử An của Lễ Bộ đột nhiên tiến lên phía trước bẩm báo: “Bệ hạ, Lễ Bộ đã chuẩn bị nhiều ngày cho hôn lễ của Tấn vương
Nhưng với tình hình như bây giờ, e là Tấn vương không thể về kinh đúng hạn, chuyện này..
thần sợ là..
có cần lùi hôn lễ của Tấn vương lại không3ạ?”
Các công thần đã để chuyện này trong bụng từ rất lâu rồi, thấy Lan Tử An hỏi, cũng đều nhao nhao lên hỏi Triệu Miên Trạch.
Nhưng Triệu Miên Trạch không nói gì, im lặng một lát rồi lại đá quả bóng về phía bọn họ.
“Theo ý của chúng công thần thì sao?”
Từ Mạc Bắc trở về nghỉ ngơi được vài hôm, hôm nay là lần đầu tiên Nguyễn Hữu lên triều, còn chưa hết bụi bặm mệt mỏi, hắn ta nhìn trái nhìn phải, thấy không ai nói gì, trong lòng rốt cuộc cũng không nhịn được, bước lên trước hai bước, chắp tay vái rồi đáp lời, “Bệ hạ, hôn nhân đại sự không phải chuyện đùa
Thần cho rằng hiện tại Tấn vương đang chinh chiến bên ngoài, hôn lễ nên được lùi lại, chờ ngài ấy thắng trận trở về rồi tổ chức.”
Triệu Miên Trạch trầm tư nhìn hắn ta, ngón tay xoa trên long ở một chốc, mỉm cười.
“Nguyên ái khanh nói có lý
Nhưng hôn lễ đã định, lùi lại e là không may
Hơn nữa, Bắc Địch xem trọng hôn lễ này như vậy, nếu Đại Yến đơn phương lùi ngày thì có vẻ không kính trọng với Bắc Địch
Ngoài ra, thái tử Bắc Địch lưu lại kinh sư cũng là vì chờ được uống chén rượu mừng, nếu như lùi ngày cũng sẽ dẫn tới rất nhiều phỏng đoán, thật sự là không có lợi cho sự yên ổn của quốc gia...”
Không lành, không kính trọng, không có lợi
Một lúc liền ba chữ không, lời của hắn ta vừa có sự mềm mỏng lại vừa có sự cứng rắn.
Nhưng một chuyện hỏng có thể kéo theo sự yên ổn quốc gia được sao? Nguyên tiểu công gia không đồng tình
Hắn ta cười lạnh trong lòng, ngoài miệng càng thiếu cung kính, “Vậy theo ý của bệ hạ, như thế nào mới tốt” Trước giờ hắn ta luôn bướng bỉnh không chịu khuất phục, nói năng cũng không khéo léo, trước mặt các quan thần, thấy Triệu Miên Trạch không trả lời thì lại chất vấn một đợt nữa, “Chẳng lẽ bệ hạ muốn hạ chỉ gọi Tấn vương trở về để bái đường thành thân trước, rồi lại quay về đánh Una hay sao? Ha, cho dù có hạ chỉ, e là cũng không kịp nữa rồi
Hơn nữa, chẳng lẽ giặc Una sẽ cho chúng ta uống xong rượu mừng rồi mới đánh ư?”
Giọng của hắn ta càng về sau càng cao hơn
Mọi người trong điện liếc nhìn hắn ta và Triệu Miên Trạch, sống lưng đổ mồ hôi lạnh
Nhưng hoàng đế ngồi trên ghế cao kia chỉ mím chặt môi im lặng một chốc rồi chợt cười
“Sự lo lắng của Nguyễn ái khanh là đúng, chuyện này trẫm đã có cách
Không biết chư vị khanh gia từng có nghe qua phong tục cưới hỏi ở dân gian chưa? Nếu tân lang không kịp về bái đường, có thể dùng gà trống để thay thế
Gà trống có thể mang lại may mắn tránh điều hung, đó là đại cát, ta cũng định làm như thế.”
Lời hắn ta vừa nói ra, người trong điện chỉ hít vào một hơi khí lạnh rồi lại im phăng phắc
Đại hôn của Tấn vương, dùng gà trống để thay thế, quá hoang đường rồi! Nhưng hắn ta là hoàng đế, hắn ta đã nói gà trống là “đại cát” thì ai còn dám nói là điểm không may chứ? Lúc này, trong điện yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi
Mọi người cúi thấp đầu, không biết nên phản ứng thế nào.
Không khí xấu hổ kéo dài một lát, không ai ngờ được là Nguyễn Hữu lại một lần nữa hừ lạnh, cười như không cười nói một câu, “Dùng gà trống thay thế Tấn vương bái đường thì còn ra cái thể thống gì chứ? Nếu bệ hạ không muốn hoãn, vậy thần cũng có một cách làm hay hơn
Ai cũng biết, thần và Tấn vương trước giờ thân thiết, lại là bậc con cháu của Tấn vương, để biểu thị sự tôn trọng với Bắc Địch, chi bằng để thần đại diện thúc ấy bái đường được chứ?”
Nguyễn Hữu đưa ra lời thỉnh cầu hoang đường như vậy khiến người ta kinh ngạc không thôi
Nhưng Triệu Miên Trạch lại đi đồng ý yêu cầu hoang đường ấy càng khiến người khác khó hiểu hơn.
Sau khi bàn bạc một hồi, các quan thần nối đuôi nhau đi ra khỏi điện Phụng Thiên
Dưới ánh mắt chăm chú đầy trêu tức của Nguyễn Hữu, Triệu Miên Trạch rảo bước đi thẳng về ngự thư phòng
Vừa mới vào phòng, thần sắc hắn ta thay đổi, tiện tay gạt nghiên mực trên bàn xuống đất, rồi mới loạng choạng ngồi lên chiếc ghế làm bằng gỗ tử đàn.
“Gọi Tiêu Ngọc tới đây.”
Hà Thừa An đáp lời rồi đi
Không bao lâu sau, Tiêu Ngọc lách mình đi vào.
“Mài mực!” Triệu Miên Trạch ngồi trên ghế, giọng nói cực kì mệt mỏi.
Tiêu Ngọc đứng trước ngự án không hiểu chuyện gì, liếc nhìn sắc mặt hoàng đế
Hà Thừa Ân cũng thận trọng nhặt nghiêm mực rơi dưới đất lên, chờ đặt lên xong xuôi mới tiến lên trước mài mực cho hắn ta, trong lòng vẫn luôn suy đoán rốt cuộc hôm nay hoàng đế đã tức giận cái gì mà sắc mặt lại khó coi như vậy.
Gió lạnh bên ngoài thổi xào xạc, trong ngự thư phòng đã đốt lò sưởi, ấm áp như mùa xuân.
Triệu Miên Trạch nhấc bút, viết hết một tờ giấy rồi xé đi
Rồi lại viết một tờ khác, hắn ta cứ viết rồi xé một lúc lâu, giấy bỏ đi đã chất thành một núi nhỏ thì dường như hắn ta mới ra được quyết định cuối cùng, vội vàng viết xong rồi gập lại, lấy một cái còi cá chép bằng ngọc từ ngăn kéo đã khóa bên dưới ngự án, đưa cả hai thứ đó cho Tiêu Ngọc.