*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triệu Tôn mặt không cảm xúc đâm đâm chém chém, tức thì một dòng máu tươi bắn lên thân ngựa. Máu tươi thiêu đốt con mắt, khơi dậy máu quân nhân trong người Hạ Sơ Thất.
“Ta cũng muốn giết người! Gia, ta xuống nhặt vũ khí...”
“Không được!”
Hắn vẫn bá đạo như vậy. “Phải giữ lại nhân chứng sống.”
Thấy đội ngũ của những kẻ kia mỗi lúc một co lại nhỏ hơn, Triệu Tồn trầm giọng, lạnh lùng quát một tiếng.
“Vâng, thưa điện hạ.” Tình hình chiến đấu cho đến bây giờ như sau: Bến quân ta, ngoại trừ mấy thị vệ trong phủ Tấn vương bị thương nhẹ ra thì không có người nào tử vong. Trong khi đó, bên phía quân đánh úp, số tên ngã xuống đã anh dũng hóa thành thảm vải nhuộm đỏ cả con phố Lạc Nhạn.
“Các huynh đệ, rút! Rút thôi!”
Nghe thấy Triệu Tôn muốn bắt nhân chứng sống, tên “da đen Châu Phi” cầm đầu kia lập tức hét to lên.
“Mẹ nó chứ còn muốn chạy hả?” Nhị Quỷ sải một bước lớn xông lên bắt được tên kia, xuyên một nhát kiếm vào bắp đùi gã. Tên kia rống lên một tiếng quái dị, đau đớn co quắp người, ngã nhào xuống, cả người co giật, kêu la thảm thiết không thôi. Nhưng quân số của đối phương quá đông, chỉ dựa vào bọn họ thì không tóm hết được, ngoài mười tên bị bắt ra, toàn bộ những tên khác đều đã tẩu thoát cả rồi. “Không cần đuổi theo nữa!” Triệu Tôn lạnh lùng nói. “Đúng, đúng, đúng, đúng, tuyệt đối đừng đuổi theo, trên xe còn có một nghìn lượng vàng đó.”
Hạ Sơ Thất gật đầu tán thành, nhưng lại bị Triệu Tôn trừng mắt một cái đầy hung dữ. Nàng không phục, nhưởng cao mày, “Trừng mắt với ta làm gì, chẳng phải chàng cũng sợ trúng kế điệu hổ ly sơn của người ta sao?” Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm thiết. Nàng ngoảnh đầu lại, thấy từ miệng một tên “thổ phỉ” bị bắt phun ra máu đen, hai mắt gã trợn to, trước lúc cận kề cái chết liền tru tréo lên một tiếng thảm thiết, khóe miệng mang theo sự sợ hãi tuyệt vọng, vừa mới ngã xuống đất liền tắt thở.
“Không xong rồi! Điện hạ, bọn chúng trước đó đã uống thuốc độc rồi!” Một thị vệ thị lớn tiếng kêu lên. Tiếp đó, lại thêm một tên khác ngã xuống. “Biểu ca, hòm thuốc!”
Hạ Sơ Thất hét lớn một tiếng, nhảy xuống ngựa, tóm chặt lấy nam tử da đen cường tráng trong đám người, và hai cái “bốp bốp” vào mặt gã, sau đó lại ẩn chặt lên huyệt nhân trung của gã, “Nhanh lên, cởi y phục trên người gã ra.”
Mấy thị vệ nghe thấy vậy liền ngơ ngác nhìn nhau. Được Triệu Tôn ra hiệu, họ mới vâng lời làm theo.
Tốc độ của Lý Mạc rất nhanh, ngân châm vừa tới tay, khóe môi Hạ Sơ Thất mím chặt, không còn dáng vẻ mặt mày hớn hở của lúc trước khi nhắc tới vàng nữa. Vẻ mặt nàng vô cùng nghiêm túc, cứ như đang đứng trước bàn mổ, về ngân châm, nghiêng một góc bốn mươi lăm độ đâm về phía cột sống của tên kia. Đâm vào chính giữa gan này, túi mật này, lá lách này, dạ dày này, sau đó giữ kim châm cứu trong một khoảng thời gian nhất định, vê tròn, đâm thẳng vào trung quản, kiến lý, hạ quản... Nói trên lý luận châm cứu thì những nơi này phân bố thần kinh giao cảm của dạ dày, ruột non và đại tràng, đâm châm vào có thể trì hoãn độc tính phát tác. Nói từ góc độ của tiểu thuyết võ hiệp thì phương pháp này gọi là “ngân châm phong huyệt”, phong tỏa toàn bộ tâm mạch của gã, cũng chính là tạm thời chặn lại độc tính.
Y thuật của Sở Thất nổi tiếng khắp kinh sư, nhưng số người thật sự được tận mắt nhìn thấy nàng chữa bệnh lại không nhiều.
Đánh nhau đã chấm dứt, trên lầu đông nghịt người chen chúc hóng chuyện.
Có người hít hơi, có người nín thở, nhưng tuyệt nhiên không một ai lên tiếng. Thủ pháp châm cứu tự nhiên, thoải mái của nàng khiến những người xung quanh ngây ngẩn, tròng mắt đen lạnh lùng của Triệu Tôn cũng nheo lại một nửa.
Rất nhanh sau đó, Hạ Sơ Thất phủi tay một cái, vươn người đứng thẳng lên, “Xong rồi, mau thẩm vấn.” Trên người tên kia bị cắm đầy châm, chân tay bị người ta gắt gao đè chặt, nhưng tính khí vẫn rất ngang tàng. Gã có lẽ cũng biết ngân châm phong huyệt này chỉ tạm thời ngăn chặn độc tính phát tác, dù sao thì cũng vẫn phải chết, chi bằng làm một anh hùng hảo hán, để người thân được sống yên bình. Vì vậy, gã hừ lạnh một tiếng, hai mắt sáng ngời, âm thanh khàn khàn thoát ra khỏi miệng: “Không phải thẩm vấn nữa, các người không có được thứ mình muốn từ miệng ông đây đâu.”
“Mẹ nhà nó, ngươi im miệng!” Tính khí của Nhị Quỷ nóng nảy nhất, cho tên kia một cái bạt tai, “Nói, là kẻ nào phải ngươi tới?” “Giết ta đi! Có gan thì giết ta đi!” Tên kia rống to tới lạc cả giọng, khóe miệng trào ra máu tươi. “Tên khốn kiếp!” Nhị Quỷ đang định đánh tiếp thì một bàn tay liền chìa ra ngăn cản gã. “Quỷ ca, để ta!” Hạ Sơ Thất liếc mắt với Nhị Quỷ, chậm rãi ngồi xổm xuống, đảo mắt một vòng nhìn tên kia, cười tít mắt nói, “Huynh đệ, ngươi thật sự rất cá tính, nói thật là ta rất quý mến ngươi.” “Mẹ kiếp, bớt nói thừa, muốn chém muốn giết tùy ngươi!” “Chậc chậc chậc.” Hạ Sơ Thất lắc đầu, cười rộ lên, “Kẻ không sợ chết ta cũng từng thấy rồi, nhưng chưa từng thấy kẻ rơi vào tay ta mà không sợ chết đấy.” Tên kia nhìn nàng, cười mỉa mai: “Chỉ dựa vào ngươi?”
“Đúng vậy, chỉ dựa vào ta.” Ngả ngớn liếc gã một cái, ngón tay Hạ Sơ Thất chạm vào cây ngân châm trên người gã, tầm mắt liếc một vòng về phía đồng bọn đã chết cứng đờ của gã, “Nhìn thấy rồi chứ? Bọn chúng đều chết cả rồi, nhưng chỉ có người vẫn chưa chết.”
Thân thể tên kia chợt run lên, cắn môi không nói gì.
Nàng cười, “Bây giờ phải chăng người đang rất ngưỡng mộ bọn chúng?” Tên kia vẫn không mở miệng. Nàng lại cười, “Đúng, ngươi nên ngưỡng mộ, chúng chết rất thanh thản, nhưng người ấy mà.” Hạ Sơ Thất kéo dài giọng điệu, rút ra một cây ngân châm, huơ huơ trước mặt gã, mỉm cười sung sướng, “Bản lĩnh khác có lẽ ta không có, nhưng về phần khiến người khác muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong thì một trăm linh tám cách ta còn chê ít. Người tuyệt đối đừng thách thức tính nhẫn nại của ta, nên ăn nói dễ thương một chút thì ta sẽ thưởng cho ngươi toàn thây, còn nếu cái miệng này của ngươi không ngoan, ông đây lập tức cho người kinh mạch đứt từng khúc, chảy cạn máu, lục phủ ngũ tạng thối rữa, cho ngươi mắt mở trừng trừng nhìn giòi bọ gặm nhấm tim mình, song đầu óc ngươi lại sẽ tỉnh táo hơn bao giờ hết. Chậc chậc chậc, hình như có vẻ hơi quá tàn nhẫn nhỉ? Có điều ngươi là anh hùng hảo hán, để giữ trọn danh tiết cho ngươi, ta sẽ hi sinh hình tượng bản thân một chút vậy, người thấy thế nào?”
Không ai ngờ được nàng sẽ nói ra những lời này. Ngay lập tức, mọi con mắt đều đổ dồn lên người nàng. Đương nhiên, không ai biết mấy lời uy hiếp người ta kia chỉ là nàng chém gió bịa bừa ra mà thôi, nếu nàng thật sự lợi hại như vậy, vậy cả nhân loại này đều không ai có thể ngăn cản nàng trở thành thần tiên!
Chỉ có điều, nàng quá sức thần thánh. Nàng được người ta thổi phồng lên thành thần, cộng thêm nàng lại thực sự có bản lĩnh mà một số người chưa từng được nhìn thấy, còn có tài năng diễn xuất trời cho, lừa gạt được mọi người và cũng gạt được tên kia. Gã thở hổn hển, môi run cầm cập, mặt cắt không còn một giọt máu. Đúng lúc Hạ Sơ Thất làm bộ muốn rút cây ngân châm ra thì cơ thể gã liền run rẩy một hồi, xụi lơ trên mặt đất, quên sạch những câu nói hùng hồn như “Hai mươi năm sau vẫn là một hảo hán” và “Đẩu không còn nữa, còn gì phải sợ”, trực tiếp bày ra vẻ kinh hãi.
“Ta, ta nói, là...”
Gã còn chưa nói ra là ai thì bên tai đột nhiên truyền đến một giọng hô lớn.
“Đô chỉ huy sứ Cẩm Y thân quân Đông Phương đại nhân tới!” Trong lòng chợt chấn động, Hạ Sơ Thất ngoảnh đầu lại nhìn.
Ôi chao, nhanh nhẹn thật nha!
Tựa như cảnh Đông Phương Bất Bại xuất hiện trong đầu nàng vậy, Đông Phương Thanh Huyền ngồi trên kiệu gỗ bốn người khiêng, áo bào đỏ thẫm trên người hắn ta tỏa ra ánh sáng diễm lệ như lửa, y phục xa xỉ khoác lên người, hai đầu đai áo thêu chim loan rủ xuống, khi hắn ta di chuyển ngỡ như vầng hào quang rực đỏ nơi chân trời, đặt cạnh máu tươi dưới đất xộc lên mùi tanh nồng mà so sánh thì càng lộng lẫy mà chói mắt.
Khuynh quốc khuynh thành! Tuyệt thế dung nhan! Hắn ta lúc nào cũng như vậy, đẹp đến mức khiến tính từ trong đầu nàng biến mất hết cả.
“Thanh Huyền tới chậm một bước, điện hạ vẫn bình an chứ?” “Bổn vương rất ổn.” Triệu Tôn lạnh lùng nhướng mày, “Đông Phương đại nhân sao cũng ở đây?” “Hôm nay tiết trời rất đẹp, Thanh Huyền ra ngoài ngắm cảnh.” Ngắm cảnh? Sao hắn ta không nói là hắn ta tới hóng hớt đi? Hạ Sơ Thất nghĩ mà rầu rĩ, nhưng lại nghe thấy Triệu Tôn hỏi: “Vậy Đông Phương đại nhân cảm thấy phong cảnh thế nào?”
“Đẹp không sao tả xiết!”.
Lời của tên yêu nghiệt kia khiến Hạ Sơ Thất tê dại tim gan. Trên phố Lạc Nhạn, xác chết và máu tươi đầy đường, gian hàng hai bên đường đều bị phá tan nát, táo, lê rồi thì chuối lăn lộc đầy trên đất, cũng chỉ có Đông Phương Đại đô đốc mới không biết ngượng mồm mà nói phong cảnh nơi đây đẹp không sao tả xiết thôi.
“Gia!” Không thèm để ý tới Đông Phương Thanh Huyền, nàng ném cho Triệu Tôn một ánh mắt, “Thẩm vấn trước đã.”
Nàng đang nhắc nhở hắn, thời gian không còn nhiều, lát nữa độc trong người tên kia mà phát tác thì xong đời. Triệu Tôn gật đầu, ngầm đồng ý. Trước ánh nhìn chăm chú của đám người, nàng cầm ngân châm huơ qua huơ lại trước mặt tên kia một lát, hù doạ gã: “Còn không khai báo, đợi mọc giỏi hả?”
Trên trán tên kia đều là mồ hôi lạnh, hai hàm răng run lập cập đánh vào nhau, nhưng lại không nói lời nào.
Hạ Sơ Thất hừ một tiếng, liếc Đông Phương Thanh Huyền một cái, ám chỉ hỏi gã kia, “Ngươi vì mấy kẻ nào đó đến mà không dám nói nữa?” “Sở tiểu lang!” Đông Phương Thanh Huyền nở nụ cười đẹp tuyệt trần, “Mấy kẻ nào đó mà người nói, chính là chỉ bổn tọa sao?”
Hạ Sơ Thất cười tít mắt một hồi, “Đâu có.”
Đông Phương Thanh Huyền nhếch khóe môi, hai khuỷu tay đáp lên kiệu, lại liếc về phía Triệu Tôn, chậm rãi nói: “Điện hạ, xem ra Sở tiểu lang có chút hiểu lầm về Thanh Huyền rồi. Hôm nay Thanh Huyền tới, đơn thuần chỉ là ngắm cảnh, thật sự không ngờ tới sẽ gặp phải chuyện này.” Triệu Tôn hờ hững nói: “Tình ngay lý gian, nếu muốn minh oan, Đại độ đốc vẫn nên tránh đi thì hơn.”
Đông Phương Thanh Huyền cười đáp: “Điện hạ nói chí phải, nhưng Thanh Huyền thấy thuật kỳ hoàng của Sở tiểu bang ngày một tiến bộ, cũng hết sức hiếu kì, muốn ở lại chứng kiến tài năng. Hơn nữa, Thanh Huyền ở phủ đô đốc ngày đêm đều nhớ tới Sở tiếu lang... nên không thấy thoải mái, hôm nay khó khăn lắm mới được gặp, nỡ lòng nào bỏ đi chứ?”
Thấy sắc mặt Triệu Tôn sa sầm, trong lòng Hạ Sơ Thất gào thét rằng mình bị oan. Nàng vội vàng ho khan hai tiếng, cắm một châm vào huyệt khúc trì của gã kia, trong tiếng kêu kinh hoàng của gã mà hung ác chuyển chủ đề, “Nói mau!”
Gã kia dưới tác dụng của đòn tâm lý, khai ra, “Ta nói, ta nói... Thần y xin hãy cứu ta, là... là Ninh Vương điện hạ... muốn giết, giết người...
Ninh Vương điện hạ?
Ninh Vương điện hạ sẽ sai người chặn giết nàng giữa đường giữa phố ư? Thậm chí còn không hề nương tay mà bắn tên với Triệu Tôn?
“Ngươi dám bịa đặt, ông đây sẽ cho ngươi biết tay.” “Ta...” Tên kia vừa nói ra một chữ thì “phập” một tiếng, âm thanh liền im bặt.