Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 759: Như nước với lửa (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hạ Sơ Thất liếc mắt nhìn nàng ta, mỉm cười nói: “Muội đang dè bỉu phủ Ngụy quốc công của chúng ta tiếp đãi khách khứa không tốt sao?” Nàng liếc nhìn Hạ Thường, cưới hỏi, “Có phải vậy không quốc công gia?”

Hạ Thường lúng túng, mỉm cười xấu hổ, “Thất muội nói cũng phải.” Hắn ta hơi đỏ mặt, liếc nhìn Cố A Kiều, chậm rãi đứng dậy, “Trời cũng tối rồi, ta không tiện ở lâu trong này

Thất muội, ta đi trước, chuyện của A Kiểu đành nhờ cả vào muội.” “Đại ca khách khí rồi, nàng ấy là bạn bè của ta.”

Hạ Sơ Thất hài hước nói rồi nháy mắt nhìn hắn ta khiển Hạ Thường càng thêm ngượng ngùng, hắn ta cúi đầu thật thấp, không dám ngắm Cố A Kiều nữa, chỉ giơ tay với chào, nói “cáo từ” rồi đi nhanh ra ngoài

Đợi Hạ Thường rời đi, Hạ Sơ Thất để Tinh Lam dẫn Cố A Kiều đi rửa mặt, lúc này mới bảo Trịnh Nhị Bảo đang oán thán từ lâu đỡ mình vào phòng.

Đúng như nàng đoán, Giáp Nhất đang lẳng lặng ngồi trước cửa

Ra hiệu cho Trịnh Nhị Bảo lui ra, nàng nhìn Giáp Nhất đang trưng ra vẻ mặt hờ hững rồi nói đùa: “Quả đúng là trên đời này, đi tới đâu cũng đều nhìn vào vẻ bề ngoài, người xinh đẹp thì làm gì cũng dễ dàng

Ta cũng không ngờ, ông chủ Giáp của chúng ta cũng có lòng thương hoa tiếc ngọc? Vậy mà lại đưa người tới viện Sở Từ này.” Giáp Nhất liếc nhìn nàng, mặt không đổi sắc: “Chua quá.”

“Chua?” Hạ Sơ Thất cười khẩy một tiếng, ngồi bên cạnh hắn ta, nghiêm mặt nói: “Sao ngươi không nghĩ xem làm như vậy sẽ nguy hiểm thế nào chứ? Ngươi có biết ở bên ngoài có bao nhiêu người đang tìm nàng ấy không? May mà đêm nay đám A Ký đều theo ta đi qua đi lại rất nhiều nơi, nếu để bọn họ phát hiện ra, không phải là xong rồi à?”.

“Nếu không phải đột ngột quá thì ta sẽ làm vậy chắc?” Giáp Nhất hỏi ngược lại nàng, ngữ khí vẫn bình thản như cũ, dứt lời, còn dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngu ngốc để liếc nhìn nàng

Hạ Sơ Thất quay người nhìn tên kiêu ngạo này, cổ họng nghẹn lại, truy hỏi: “Không được đánh trống lảng, người nói thật đi, rốt cuộc lý do là gì? Ông chủ Giáp trong ấn tượng của ta không phải là một người lương thiện tốt bụng gì cho cam, cũng sẽ không tùy tiện nhặt một cô nương về nhà.”

Đuôi lông mày Giáp Nhất khẽ nhếch lên, hắn ta nhìn nàng nhưng không nói lời nào

Nàng híp mắt: “Ồ..

Không phải là người thấy cô nương nhà người ta xinh đẹp nên động lòng đó chứ?” Giáp Nhất nhíu mày, hồi lâu cũng không trả lời, mãi cho đến khi Hạ Sơ Thất thu lại vẻ mặt tò mò, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào hắn ta, vươn tay quơ quơ trước mặt hắn ta thì hắn ta mới lấy lại tinh thần nhìn sang: “Nàng ta là bạn bè của ngươi, ngươi quên rồi sao? Lúc trước người tìm nàng ta lâu như vậy nên ta biết người sẽ không bỏ mặc nàng ta, lại càng không trơ mắt nhìn nàng ta gặp chuyện không may.” Điều này đúng là sự thật

Hạ Sơ Thất thầm cân nhắc trong đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn ta rồi bĩu môi, không nói tiếp nữa.

“Được rồi, ngươi thắng

Ta mệt rồi, đi ngủ đây.” Dứt lời, nàng ngáp dài một cái rồi đi về phía giường, Giáp Nhất thấy bộ dạng uể oải của nàng thì nhíu mày thật sâu: “Ngươi còn chưa rửa mặt, để ta gọi người đến hầu hạ ngươi.”

“Không rửa, mệt chết ông đây rồi! Nữ anh hùng không cần chú ý mấy cái tiểu tiết này.” Hạ Sơ Thất ngáp dài đến chảy cả nước mắt, nàng tùy tiện lau nước mắt rồi nằm vật ra giường: “Xét biểu hiện của ngươi hôm nay, chờ ngày mai, khi Triệu Thập Cửu tới, ta sẽ nói với hắn, bảo hắn khấu trừ thêm một năm bổng lộc của người.”

“Ngươi dám!”Giáp Nhất trừng mắt nhìn.

“Sao ta lại không dám?”

“Ngươi dám nói thì ta sẽ nói cho hắn biết ngươi không tắm rửa, không rửa chân đã lên giường, để xem hắn còn cần ngươi không?” “Ngươi!” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn ta, “Dám...” “Ngươi đoán ta dám hay không dám?”.

Hạ Sơ Thất híp mắt lại, xoa trán, nàng rất muốn bóp chết hắn ta

Tuy rằng Triệu Thập Cửu từng trông thấy bộ dạng lôi thôi của nàng, nhưng lúc đó là do tình huống đặc thù

Còn lúc bình thường, nàng vẫn muốn mình trong mắt hắn luôn thật xinh đẹp rạng rỡ, chứ không phải là hình tượng một con lợn vừa lười vừa béo

“Ngươi được lắm! Chúng ta hòa!” Nàng khoát tay rồi ngã xuống giường

Giáp Nhất đứng yên tại chỗ nhìn nàng, ánh mắt đờ đẫn một hồi rồi mang một bộ chăn đệm ra, trải ngay ở cửa phòng nàng

Hạ Sơ Thất bất ngờ vì hành động của hắn ta nên lại ngẩng đầu lên nhìn

“Này này, người làm gì đấy? Về phòng người mà ngủ.” Giáp Nhất nằm dựa vào tường, đắp chăn lên lưng, không nóng không lạnh nhìn nàng, nhíu mày, mím môi nhưng trong giọng nói không hiểu sao lại có chút dịu dàng.

“Lát nữa có thể có sét đánh.”

Trời mùa hạ nhiều sấm chớp, nhất là trong kiểu thời tiết như thế này thì có sét cũng là chuyện rất bình thường

Hạ Sơ Thất híp mắt nhìn gương mặt hờ hững, cứng ngắc như người máy của hắn ta, mím môi không nói gì nữa, chỉ hạ màn “soạt” một tiếng, cởi áo khoác ném ra ngoài rồi chỉ mặc trung y chui vào trong chăn.

Có thể khiến Hạ Sơ Thất không thèm đi rửa mặt, chứng tỏ nàng quả thực mệt mỏi tới cực điểm rồi, cả đêm chạy số làm bao nhiêu chuyện như vậy nên nàng gần như không mơ mộng, nằm xuống là chìm vào giấc ngủ sâu

Đến khi nàng tỉnh lại thì trời đã sáng rõ

Tiểu Mã và Đại Mã đang ân ái bên cửa sổ, kêu “cục cục” với nhau, giống như đang kể lại giấc mộng đẹp đêm qua cho đối phương biết

Ngoài cửa sổ, chim chóc trong viện tranh nhau hót líu lo, tất cả hợp thành bản hòa tấu lảnh lót của mùa hè.

Lại là một sáng sớm đẹp trời

Hạ Sơ Thất duỗi thắt lưng, không thấy Giáp Nhất trong phòng đầu, nàng lắc cái đầu chưa tỉnh táo sau giấc ngủ, đang muốn xuống giường thì cửa phòng đã bị đẩy ra

Người vào phòng không phải người ngoài mà là cô gái có đôi chân luôn nhanh hơn chân người khác, nói cũng nhiều hơn người khác - Mai Tử cô nương

“Thất tiểu thư, mau dậy đi, xảy ra chuyện rồi!” “Có chuyện gì vậy?” Hạ Sơ Thất ngáp dài một cái, bộ dạng lờ đờ uể oải.

“Gia tới!” Hai mắt Mai Tử lấp lánh.

Hạ Sơ Thất không hề bất ngờ chút nào: “Tới thì gặp thôi, cần gì phải báo xảy ra chuyện này chuyện nó chứ? Không lẽ hôm nay chàng có thêm sáu cái đầu, ba con mắt chắc?”

Thấy nàng không quan tâm lắm, Mai Tử nôn nóng đến nỗi muốn khóc, “Gia không tới một mình, ngài ấy còn dẫn theo cái cô công chúa Bắc Địch Ô Kê gì gì đó.”

“Phụt.” Hạ Sơ Thất cười ha hả rồi ngồi dậy.

“Mai Tử, ngươi hài quá đi mất

Ô Nhân côn cơ, vậy mà người lại gọi tắt, Ô Kê công chúa, ha ha ha, ôi..

bụng ta...” Bị Mai Tử gọi gấp như thế, cộng thêm cụm từ “công chúa Ô Kê” khiến cơn buồn ngủ của Hạ Sơ Thất tan biến, nàng cười đến mức ôm bụng rung rung, mặt mũi đỏ bừng.

“Đang cười chuyện gì thế?” Tinh Lam bưng chậu rửa mặt bước vào phòng, Hạ Sơ Thất còn đang lăn lộn ôm bụng trên giường, Mai Tử thấy Thất tiểu thư vui vẻ, ngẫm lại cũng tự thấy buồn cười rồi bật cười ha hả.

Trong phòng không ngừng vang lên tiếng cười khiến Tinh Lam hoang mang, ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì.

“Vừa mới sáng ra, uống nhầm thuốc gì vậy chứ...”

Những lời này là nàng ta học từ Hạ Sơ Thất, thấy nàng ta học được, cũng dùng thỏa đáng, Hạ Sơ Thất lại không nhịn được cười

Cười được khoảng một khắc thì nàng mới bị Tinh Lam lôi từ trên giường dậy

“Mau mau nào, tiểu thư tốt của ta ơi, không thể để gia chờ được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.