*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngày ấy, khi nàng tới Cẩm Tú Lâu và gặp được Hổ Tử, Hổ Tử nói là Viên đại ca nhận một đơn hàng lớn, dẫn các huynh đệ rời kinh làm việc. Lúc ấy, nàng không suy nghĩ nhiều, nhưng không ngờ lại trùng hợp như thế, “đơn TV hàng lớn” mà Viện Hình nhận lại là phục kích người nhà của Trần Đại Ngưu, hơn nữa còn giết vị hôn thê của y. Rốt cuộc là ai bỏ tiền ra muốn mua mạng của vị hôn thê của Trần Đại Ngưu chứ?
Nhắm nghiền mắt lại, trái tim nàng đập bang bang, “Không dối gì chàng, lúc trước đó ta đi tìm tin tức của biểu tỷ, biết được tỷ ấy đã từng tiếp xúc với Viện Hình, ta sợ chuyện này cũng có liên quan tới tỷ ấy. Gia, chỗ chàng có tin tức gì về tỷ ấy không?”
“Toàn là nam nhân, không có phụ nữ.”
Hạ Sơ Thất chỉ thấy miệng đắng chát, “Gia, ta biết Viên Hình. Con người huynh ấy rất có nghĩa khí giang hồ, sống trượng nghĩa, còn từng giúp đỡ ta nữa. Hắn điều hành Cẩm Cung, tuy là làm ăn đen tối nhưng cũng là tự dựa vào sức mình kiếm cơm, có điều, hắn ta đã từng nói rằng sẽ không đối đầu với triều đình, càng không thể nào có chuyện đi cướp bóc người nhà của Định An Hầu được.”
“A Thất!” Triệu Tồn không đợi nàng nói hết, giọng đã trở nên nghiêm túc, “Sau này đừng giao tiếp với những người đó.” Hạ Sơ Thất nhìn hắn, ngập ngừng một hồi lâu mới lại hỏi: “Những chuyện đó của ta, chàng đều biết cả sao?” Triệu Tôn khẽ “Ừ” một tiếng, cảm xúc trên mặt không rõ.
Hạ Sơ Thất ngẩng đầu, “Chàng... không trách ta ư?” Lại khẽ “Ừ” thêm một tiếng nữa, Triệu Tôn lại hờ hững nói: “Nàng là vương phi của gia, dù sao gia cũng phải che chở cho nàng.” Mũi Hạ Sơ Thất cay cay, cảm xúc đột nhiên như dâng trào. Không rõ là khổ sở, là đau lòng, là buồn thương, hay vẫn là... sụp đổ. Lo lắng cho Lý Mạc, thương tiếc cho Viện Hình, lại nghĩ tới Triều Tôn đã biết hết mọi chuyện nhưng chưa từng trách cứ nàng. Hết chuyện nọ đến chuyện kia ngoài ý muốn xảy ra làm cho nàng vô cùng khó chịu. Khó chịu thay cho Trần Đại Ngưu, khó chịu thay cho người vợ chưa qua cửa của Trần Đại Ngưu đã chết oan, cũng có một chút khó chịu thay cho hán tử Viên Hình. Nhưng những nỗi khó chịu này lại không thể biểu hiện ra quá nhiều trước mặt Triệu Tôn.
Hít mũi, nàng hỏi thăm vụng về. “Đại Ngưu ca vẫn còn ở trong tù sao?”
“Ù.”
“Y sẽ không sao chứ?”
Triệu Tôn khép mắt, trạng thái như nửa chìm vào giấc ngủ.
“Tất nhiên là không rồi.”
Hạ Sơ Thất cảm thấy tâm tình không yên, thấp giọng hỏi: “Sao chàng lại dám khẳng định như thế?”
Triệu Tôn cúi đầu, hôn nhẹ lên thái dương nàng một cái.
“Chắc chắn bệ hạ sẽ cho y hai lựa chọn.” Hạ Sơ Thất kinh hãi, “Lựa chọn gì?” “Y là Tả tướng quân của Kim Vệ Quân, hoặc là bị cách chức giam vào ngục, thậm chí là xử chém đầu hoặc lưu đày. Hoặc là cưới Thanh Hoa quận chúa, chức quan sẽ được khôi phục như cũ. Nếu ta dự đoán không sai thì y sẽ nhanh chóng được thăng quan thôi. Hiện giờ Hạ Đình Đức đã bị tước đoạt quyền lãnh binh, Kim Vệ Quân lớn như thế, Đại Ngưu chính là một lựa chọn tuyệt vời không thể nghi ngờ.”
Hạ Sơ Thất là người hiểu chuyện, vừa nghe hắn nói vậy đã hiểu ngay.
Kim Vệ Quân chính là một đội quân hổ báo, binh mạnh tướng tài, không biết đã đánh bao nhiêu trận từ nam chí bắc, tắm mình trong máu tươi, ai nấy đều không sợ chết, nói là không để ý tính mạng cũng không quá. Quân đội trong thời kỳ chiến tranh khác trong thời kỳ hòa bình. Bọn họ có thể không cần tuân theo lệnh vua, không cần để tâm tới hoàng đế, cũng có thể vì giữ gìn tôn nghiêm của mình mà gây bệnh biến, chỉ có những người đã quen thuộc với tập tính của họ hoặc đáng để bọn họ tôn kính mới có thể khiến bọn họ tin phục được. Nếu điều người ngoài tới lãnh binh thì kết quả cũng sẽ chẳng khác Hạ Đình Đức là bao. Lão hoàng đế muốn nắm giữ được đội quân này thì cần phải có một hổ tướng, Trần Đại Ngưu là người mà ông ta đã sớm coi trọng rồi, nếu không sẽ không hứa gả Thanh Hoa quận chúa cho y trong một lần y khải hoàn hồi triều.
Hạ Sơ Thất liếm môi, “Liệu Đại Ngưu ca có đồng ý không?” Triệu Tôn nhắn mày, nhìn nàng nói: “Phụ mẫu của Đại Ngưu, còn cả ca ca tẩu tẩu, chất từ chất nữ đều đã lên kinh. Hiện giờ đã được đưa về phủ Định An Hầu. Nếu y xảy ra chuyện gì thì người nhà y phải làm sao đây? Đại Ngưu sẽ đồng ý chuyện hôn nhân này thôi.”
Nghe hắn phân tích cái lợi cái hại, trái tim Hạ Sơ Thất lạnh ngắt. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng liền thở dài, “Dù sao Đại Ngưu ca cũng là tay chân của chàng, y tiếp quản Kim Vệ Quân cũng coi như là chuyện tốt.”
“Ừ.” Triệu Tồn kéo dài giọng, “Bệ hạ còn phải dùng ta mà.”
Một chữ “dùng” được hắn nói một cách thản nhiên, nhưng Hạ Sơ Thất lại cảm thấy trong đó có sự lạnh lùng. Khi một đứa con dùng từ đó để nói về cha mình, thật sự là phải chua xót và bất đắc dĩ tới cỡ nào chứ?
Triệu Tôn rất bình tĩnh, Hạ Sơ Thất lại chẳng bình tĩnh chút nào.
“Nói đến cùng, binh biến vốn dĩ chỉ là vẻ bề ngoài thôi đúng không? Bắt đầu... từ chuyện Nguyên Hữu bị thương, phải ở nhà dưỡng thương rồi đến chuyện Đại Ngưu ca rời khỏi đại doanh đi đón người nhà, lại đến chuyện vị hôn thê của y bị giết, sau đó y bị tống giam, mượn chuyện này để chỉnh đốn Kim Vệ Quân, kế tiếp, bệ hạ sẽ hứa hôn Thanh Hoa quận chúa cho Đại Ngưu ca. Thanh Hoa quận chúa kia... là muội muội ruột thịt của Triệu Miên Trạch... Gia, những chuyện này không phải là trùng hợp, đúng không? Giống như chàng chơi cờ ấy. Một nước cờ, tiếp theo một nước cờ khác mà thôi, từ chuyện ai được lợi, ai là người hiểm nghi lớn nhất mà nói...”
Triệu Tồn không trả lời nàng, hắn chỉ cầm chặt tay nàng, nói cho nàng một chuyện khác. “A Thất, mùng bảy tháng tư, chỉ là đại hôn của hai chúng ta.”
Ngẫm nghĩ lời hắn nói một chút, Hạ Sơ Thất mới hiểu ra. Nói cách khác, đại hôn của nàng không phải là “mua chung”? Nàng vui sướng trong lòng, ôm chặt eo hắn, đầu cọ vài cái lên ngực hắn như một con thỏ con được vuốt ve, chỉ nói đúng một tiếng, “Gia...” Trước kia nàng đã hẹn hò rất nhiều nhưng luôn không tìm được cảm giác này. Ai cũng bảo tầm mắt nàng cao, ngay cả chính nàng cũng không thể nghĩ ra là rốt cuộc mình muốn tìm một người đàn ông như thế nào, rốt cuộc mình đang mong chờ kiểu tình yêu nào. Mãi cho đến hôm nay, lúc này, cuối cùng nàng cũng hiểu, thì ra người đàn ông mà nàng mất hai đời để đi tìm là người chỉ cần có thể dung túng được cho nàng.
Dung túng tư tưởng nổi loạn của nàng, dung túng cho tính cách không theo lẽ thường của nàng, dung túng cho đủ mọi thói xấu của nàng, dung túng cho lời nói, việc làm hoang đường của nàng, dung túng đến mức cho dù cả thế giới cảm thấy nàng đáng giết đáng chém thì vẫn còn có hắn... yên lặng, luôn dung túng cho nàng.
Sau lễ nạp thái vấn danh, đại hôn của Tấn vương được chuẩn bị vô cùng náo nhiệt. Thái tử Triệu Chá đột nhiên ly thế, tuy rằng chuyện tuyển tú được định vào tháng hai không thực hiện được nhưng Hồng Thái Đế vẫn phong thưởng cho phi thần lục cung và nội quyền các vương công đại thần để tích phúc cho Trương hoàng hậu đang mắc bệnh nặng nằm trên giường. Đương nhiên, tất cả những việc này đều lấy danh nghĩa của Trương hoàng hậu. Nhưng có vẻ như ông trời không thấy rõ chuyện tích phúc đức kia, bệnh tình của Trương hoàng hậu càng ngày càng nặng hơn, ngày nào cũng không ngừng nôn ra máu, ngay cả điển lễ to lớn ở Thái Miếu như thế mà bà ta cũng không thể dậy khỏi giường để tới tham gia được.
Hạ Sơ Thất nghe xong chuyện lão hoàng để bảo nàng tới khám bệnh thì không phải không động tâm. Sau khi thái tử qua đời, nàng không còn cách nào tiếp cận sự thật về “vụ án Ngụy quốc công” nữa, lần này cánh cửa lại một lần nữa mở rộng ra với nàng. Nhưng nàng cũng không vào cung ngay, hơn nữa còn lấy cớ giống Triệu Tôn, công bố rằng sức khỏe của mình không tốt, qua mấy ngày nữa mới đi được. Trong suy nghĩ của nàng, giá trị của một người là ở chỗ những chuyện mà người khác không thể làm được, chỉ mình nàng làm được. Phải kéo dài mãi, kéo sụp ý chí của lão hoàng đế, đến lúc đó nàng mới có lý do quanh co để mặc cả.
Đương nhiên, nàng không nói với Triệu Tôn chuyện này. Nhưng Triệu Tôn là ai cơ chứ? Nàng chỉ cần chớp mắt một cái là hắn đã biết nàng nghĩ gì trong đầu rồi.
Có điều, hắn cũng không can thiệp vào quyết định của nàng. Hết thảy sự tình đều phát triển như Triệu Tôn đã dự đoán.
Vụ án của Trần Đại Ngưu mãi không thẩm vấn, vào ngày thứ ba khi y bị tống vào tù, lão hoàng đế phái Triệu Miền Trạch vào trong nhà lao thăm Trần Đại Ngưu, hơn nữa còn truyền khẩu dụ cho y, nói có ý muốn gả Thanh Hoa quận chúa cho y làm vợ. Nhưng ngoài dự đoán của Triệu Tôn là Trần Đại Ngưu quả thật là một “đầu trâu”, ý của lão hoàng đế trong tối ngoài sáng y đều hiểu, vậy mà y lại không đồng ý, nói muốn thủ tiết cho thể tử đã mất, tình nguyện ngồi tù đến sống cạn đá mòn, cũng không muốn “trèo cao” quận chúa.
Lão hoàng để không nỡ giết vị hổ tướng này nên sự tình cứ thế rơi vào thế giằng co.
Đã nhiều ngày, kinh thành vô cùng yên bình, bá tánh hòa thuận vui vẻ, nhưng chiến tranh giữa Đại Yến và Bắc Địch ở ngàn dặm ngoài biên giới vẫn không hề dừng lại. Trước đó, Đại tướng quân Đào Kinh Vũ phụng mệnh Hồng Thái Để lãnh binh bắc chinh, dẫn mười lăm vạn quân đến Khánh Châu, đã vài lần giao tranh với đoàn binh của thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ. Thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhi vừa đánh vừa lui, giằng co với quân Đại Yến, bên nào cũng có thương vong nhưng mãi không phân thắng bại.
Ngày mùng một tháng ba năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm. Một bản tấu chương khẩn cấp còn dính máu tươi được chuyển từ phủ Khánh Châu về đến kinh thành.
Tấu chương viết, vào ngày hai mươi tháng hai, quân do thám của Đại Yến đã lấy được lộ tuyến hành quân và bản đồ bày trận của thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ, tướng quân Đào Kinh Vũ hết sức vui mừng, hành quân gấp năm mươi dặm đánh thọc sâu vào lòng địch, lao thẳng tới nơi thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ dừng chân, phát động đánh bất ngờ ba lượt. Chiến dịch này đánh hết ba ngày ba đêm, quân Đại Yến chiếm tiền cơ nên giành được thắng lợi lớn, bắt sống hơn hai vạn tù binh Bắc Địch bao gồm cả một vị vương gia, mặt khác còn bắt được vô số ngựa dê bò, vàng bạc châu báu, khiến cho Bắc Địch đại thương nguyên khí, thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ dẫn theo tàn quân chạy trốn. Nhưng giết địch ba ngàn, tự tổn hại tám trăm, trong chiến dịch này, toàn bộ quân tiên phong hơn ba ngàn người đi đầu đánh bất ngờ của Đại Yến bỏ mạng.
Hồng Thái Để nghe vậy thì động dung, tự mình lập sách vàng các tướng sĩ của đội quân tiên phong chinh bắc, phải quan lại của Binh Bộ tới an ủi người thân của họ. Có điều, tóm lại là người cũng đã chết rồi. Hồng Thái Để trải qua bảy lần bắc phạt, tuy rằng Bắc Địch đại bại, đã rời khỏi ranh giới Đại Yến nhưng sao ông ta có thể cứ thể bỏ qua được chứ? Buổi triều sớm ngày mùng hai tháng ba, một lần nữa Hồng Thái Để hạ chỉ cho Đào Kinh Vũ, cho y quyền hợp nhất quân đội đang đóng quân ở các nơi tại Khánh Châu, thừa thắng xông lên, nhất định phải bắt được thái tử Cáp Tát Nhĩ của Bắc Địch, ép hoàng đế Bắc Địch phải nhận hàng. Một quân lệnh khẩn cấp được truyền từ kinh thành tới Khánh Châu. Gió lửa biến quan nổi lên bốn phía, kinh thành vẫn chìm trong ý xuân ngập tràn.
Ngày ba tháng ba là ngày Hạ Sơ Thất đã hẹn Triệu Tôn để cùng vào cung xem bệnh cho Trương hoàng hậu và Triệu Tử Nguyệt.