*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nàng đang xuất thần, Giáp Nhất trước mặt lại đột nhiên gọi tên nàng
- “Sao thế?” Nàng ngẩng đầu nghi hoặc hỏi
Tay cầm đuốc của Giáp Nhất đột nhiên giơ cao lên, ánh lửa hắt lên mặt hắn ta mang theo một chút ánh sáng xanh sợ hãi
Hai mắt hắn trừng lớn, hoảng hốt nhìn ra sau lưng nàng.
“Sau lưng người, có cái gì.” Giáp Nhất luôn rất trầm ổn, nhưng lúc này hắn ta lại hét lên sợ hãi như thế, Hạ Sơ Thất đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát, lồng tơ dựng ngược, sờ lên bao tay tỏa ái trên cổ tay trái theo bản năng, xoay người sang chỗ khác
Nhưng trước mặt trống rỗng, ngoài bóng đêm ra thì chỉ có vách đá, làm gì có cái gì?
Nàng giật mình, “Có cái gì chứ?”
Hắn ta ở sau lưng, nói: “Cô không nhìn thấy à?”
Âm thanh này lạnh thấu xương, tràn ngập hoảng sợ khiến cho cả người nàng phát lạnh, máu bắt đầu chảy ngược
Chẳng lẽ là Giáp Nhất nhìn thấy thứ mà nàng không thể thấy sao? Nắm chặt bao cổ tay tỏa ái, giọng nàng hơi trầm xuống, “Rốt cuộc là cái gì?”
“Sau lưng ngươi, tất nhiên là ta rồi.”
Nàng xoay người lại, lúc này sau lưng chẳng phải hắn ta sao? Hạ Sơ Thất hoàn toàn không ngờ Giáp Nhất từ trước tới nay luôn đứng đắn cũng biết trêu đùa người khác, nhất thời dở khóc dở cười
Nàng tỏ vẻ tức giận xoay người lại, nhìn chằm chằm hắn ta, từng bước lại gần.
“Ngươi muốn đánh nhau đúng không?”
“Ngươi không đánh lại ta.”
Giáp Nhất trả lời quá đương nhiên, giống như hắn ta căn bản chưa từng trêu đùa nàng vậy.
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, đột nhiên ngẩn ra, rồi cười cổ quái, chậm rãi giơ tay lên, chỉ ra phía sau lưng hắn ta, nghiêm túc nói: “Ta không đánh lại người, nhưng người sau lưng người lại có thể giúp ta đánh ngươi.”
Cùng một chiều ấy, vừa mới dọa nàng xong, Giáp Nhất sẽ tin sao?
“Hừ, còn muốn lừa ta à, đi thôi.”
Hắn ta vừa mới nói xong, không ngờ sau lưng lại truyền đến âm thanh thật trầm, “Nàng ấy không lừa ngươi đâu.”
Khóe miệng Giáp Nhất run rẩy, quay đầu lại liền nhìn thấy Triệu Tôn mặc một bộ đồ đen không biết xuất hiện từ khi nào, chậm rãi tiến vào trung tâm vùng sảng
Hắn ta hơi kinh hãi, chắp tay cúi đầu, “Điện hạ.” Triệu Tôn “ùm” một tiếng, thản nhiên nói tiếp: “Ta ở ngay gần mà người còn không biết, tâm tư chạy đi đâu vậy hả?” Dứt lời, hắn cũng không nói nhiều nữa mà chỉ liếc nhìn hắn ta một cái rồi túm Hạ Sơ Thất kéo ra ngoài
Giáp Nhất đứng yên tại chỗ một lúc rồi mới yên lặng đi theo
Một cây đuốc, ba người, dọc theo đường đi ra bên ngoài
Hạ Sơ Thất dán đầu lên cánh tay Triệu Tôn, giọng điệu lúc nói chuyện với Giáp Nhất còn hung tợn, đảo mắt một cái đã dịu dàng hơn người, “Sao chàng lại tới đây?” Triệu Tôn cúi đầu nhìn nàng, không nói là lo lắng cho an nguy của nàng mà chỉ hờ hững đáp: “Sợ nàng không cũng được nhiều vàng bạc như thế nên tới để giúp nàng.” Biết hắn cố tình muốn trêu ghẹo mình, Hạ Sơ Thất chép miệng: “Lấy đâu ra vàng bạc mà công chứ? Cô nương ta đến uổng công một chuyến, chàng đừng có trêu ta nữa.” Triệu Tôn im lặng, tầm mắt nhìn lên đỉnh đầu nàng, “Hết hy vọng rồi à?”
Hạ Sơ Thất ôm khuỷu tay hắn: “Trừ phi trước mắt là Hoàng Hà.”
Lông mày Triệu Tôn nhưởng lên, thở dài bất đắc dĩ: “A Thất, gia có một chuyện này.”
Nàng kỳ quái nhìn phản ứng của hắn, ngẩng đầu đáp: “Hỏi đi.” Hắn nghiêm túc: “Gia có thể đánh nàng không?”
Nàng trợn trừng mắt, quay đầu lại, ném vấn đề “nồng nặc mùi máu tươi” này cho Giáp Nhất vẫn luôn yên lặng ở phía sau, còn cố ý nháy mắt với hắn ta, ý bảo hắn ta giúp mình, “ông chủ Giáp, thân là thị vệ của ta, nếu có người muốn đánh ta thì ngươi sẽ giúp ai?”
Giáp Nhất lạnh lùng, bình tĩnh đáp lại nàng: “Ta giúp đỡ người ta đánh ngươi.”
Hạ Sơ Thất bị cô lập.
Nhìn gương mặt không trường nghĩa đáng ghét của ông chủ Giáp, lại nhìn Triệu Thập Cửu phong tư đại gia kiêu ngạo, nàng lặng lẽ cảm khái, phụ nữ ở trong xã hội phong kiến quả nhiên không có địa vị gì
Im lặng một lát, ngón tay nàng đột nhiên co lại, túm chặt lấy Triệu Tôn, hơi khẩn trương nói: “Triệu Thập Cửu, đừng quay đầu lại.”
Triệu Tổn nghi hoặc: “Sao thế?” Nàng khẽ nói: “Sau lưng có ma.” Triệu Tôn mím chặt môi, biết nàng cố ý nói Giáp Nhất, cũng không đáp lời mà chỉ túm lấy tay nàng, rảo nhanh bước chân hơn, “Ta thấy nàng mới là ma ấy.”
Nàng không làm gì được hắn nên than thở một câu, vừa đi vừa nói một mình, “Triệu Thập Cửu à, chàng nói xem một vương triều kết thúc, lui về quan ngoại, mang từ quốc khổ ra rất nhiều vàng bạc châu báu, lại biết được tin có quân địch đuổi theo, vàng bạc châu báu tất nhiên sẽ trở thành thứ trói chân, vậy thì nên làm thế nào? Tìm một nơi chôn sâu là lựa chọn sáng suốt nhất, nhưng mà..
rốt cuộc là giàu kho báu ở đâu đây?
Rất có khả năng, trước khi người cha tiện nghi của nàng đánh cướp đến Âm Sơn thì chỗ vàng bạc châu báu này đã bị người của tiền triều giấu kín rồi
Người cha tiện nghi của nàng bắt được người nhưng lại không bắt được kho báu, hơn nữa bọn họ còn không thể tìm được nơi giấu vàng bạc, nhưng lão hoàng để lại không tin ông ấy, đây có lẽ chính là ngòi dẫn cho thảm án diệt môn về sau.
Một khả năng khác, chính là người cha tiện nghi kia của nàng cũng giống nắng, cũng là một kẻ yêu tiền như mạng, cướp được số vàng bạc châu báu lớn như thế, sao đành lòng giao cho triều đình chứ? Kết quả là ông ấy tự mình giấu đi
Nhưng vẫn để là, rốt cuộc giấu kiểu gì mà có thể không một dấu vết như thế, khiến cho vô số anh hùng hào kiệt đào mòn cả cuốc mà cũng không tìm thấy? Đột nhiên, ánh sáng lóe lên trong óc nàng, nàng túm chặt tay Triệu Tôn, quay đầu nhìn Giáp Nhất
“Ông chủ Giáp, ta nhớ ra rồi.” Giáp Nhất sửng sốt khựng lại: “Cái gì?”
Hạ Sơ Thất liếc nhanh về phía Triệu Tôn, lại thấp giọng hỏi Giáp Nhất, “Vách đá thô ráp đột ngột đứt gãy lúc trước chúng ta thấy ấy, cái mà ta nói là đã bị người phá hoại ấy, có phải trông giống một cái bia mộ không? Hai người nói xem liệu có khả năng, tòa Âm Sơn này thực ra là một lăng mộ, ví dụ như lặng của một nhân vật lớn nào đó, hoặc là hoàng làng của vị hoàng đế nào đó, thiết kế rất nhiều cơ quan...”
Giáp Nhất cúi đầu im lặng, Triệu Tôn lại gõ lên trán nàng.
“Kết thúc vai diễn được rồi...”
“Có biết Hoàng làng của Tần Thủy Hoàng không? Theo ta thấy thì phong thủy của Âm Sơn này rất tốt, núi non trùng điệp nhấp nhô, khe sâu khắp nơi, đặc biệt là sườn dốc phía bắc này hiểm trở hùng vĩ, nơi chốn đều có khí thế lành lạnh, đó chính là nơi có long mạch.” “Haiz!” Không đợi nàng nói xong, Triệu Tôn bất đắc dĩ cắt ngang lời nàng, “Từ khi nào mà A Thất còn nghiên cứu cả thuật phong thủy thế?” Hạ Sơ Thất nhìn hắn, mỉm cười không hề do dự
“Cô nương ta không thầy dạy cũng hiểu, đoán mò thôi.”
Triệu Tôn ném cho nàng ánh mắt “gia biết ngay mà”, không hề nghe nàng nói linh tinh nữa mà túm chặt lấy nàng, tốc độ đi nhanh hơn, đến tận khi trở lại của đồn trú, nhìn thấy Trần Cảnh và mấy thị vệ canh giữ ở đó, sự xúc động và hứng chí trong lòng Hạ Sơ Thật lập tức bị đám người không có tinh thần tìm kho báu này đánh bại
Quả nhiên chỉ là một truyền thuyết xinh đẹp mà thôi
Lúc trở lại nơi đóng quân, có người đã đợi sẵn Triệu Tôn ở cửa, nói là có công hàm khẩn cấp tới
Triệu Tôn gật đầu, dẫn theo Trần Cảnh đi vào trong lều lớn
Hạ Sơ Thất vừa đi vừa đá đám tuyết còn chưa được quét dọn sạch vừa nghĩ tới đồn trú thần bí kia, thế nên không hề phát hiện ra Đông Phương Đại độ đốc mặc quần áo đỏ rực như lửa đang đứng chờ bên ngoài lều của mình.
“Thất tiểu thư rất có nhã hứng.” Nhìn hành động đầy trẻ con của nàng, đôi môi mỏng của Đông Phương Thanh Huyền hơi nhếch lên, mắt phượng yêu diễm nhìn tuyết trong tay nàng
Hạ Sơ Thất ngẩng đầu lên, thấy trên nền tuyết trắng xóa, hắn đứng đó như một yêu tinh áo đỏ xinh đẹp tuyệt trần, hình ảnh đó đánh sâu vào thị giác nàng một cách mạnh mẽ, cảm thấy đây quả thực là tội nghiệt
Hứng thú dâng lên, nàng nắm chặt tuyết trong tay với chào hắn
“Đại đô đốc mạnh khỏe.” Đông Phương Thanh Huyền hơi mỉm cười, làm lơ Giáp Nhất với tư thái như thấy kẻ thù, tùy ý nói chuyện: “Thất tiểu thư vừa đi ra ngoài về sao?”
Hạ Sơ Thất cười, nhìn bốn xung quanh một chút, ngoài Giáp Nhất ra thì không thấy ai nữa, lúc này mới hạ thấp giọng, ra vẻ thần bí nói với hắn ta: “Còn chẳng phải vì việc kho báu hay sao? Ta đã tự mình đi dạo một vòng quanh địa giới Âm Sơn, kết quả...”
Nàng nói đến đây thì tạm dừng lại.
Đông Phương Thanh Huyền híp mắt: “Có phát hiện gì?” Hạ Sơ Thất nhếch môi cười nhạt, ngoắc đầu ngón tay với hắn: “Qua đây.” Đông Phương Thanh Huyền ngơ ngẩn một chút rồi mới cười cúi đầu, nghiêng mặt ghé tới, bộ dạng bằng lòng nghe kĩ càng
Hạ Sơ Thất lợi dụng một cái chớp mắt này, nhanh chóng nhét nắm tuyết trong tay vào cổ áo hắn ta, thấy hắn ta kinh hãi run rẩy thì không nhịn được cười vang lên
“Phát hiện rất lớn, ta phát hiện ra Âm Sơn có rất nhiều tuyết, chỗ nào cũng có tuyết.”
Nếu đổi lại là Triệu Thập Cửu, nếu bị trêu đùa như vậy thì nhất định sẽ không tha cho nàng, nhưng tính tình Đại đô đốc xưa nay luôn rất tốt, bị cái lạnh đột nhiên xâm nhập cũng không hề ảnh hưởng gì đến nụ cười của hắn ta, hắn ta chỉ hơi cứng đờ trong chớp mắt rồi lại thản nhiên rũ rũ quần áo, xử lý sạch tuyết trong người, nói: “Nàng không phát hiện ra gì, nhưng bổn tọa lại có phát hiện.”
“Ồ?” Hạ Sơ Thất sợ bị đùa giỡn nên hơi chần chừ, “Có phát hiện gì?” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Nàng định để bổn tọa đứng nói thế này sao?”
Vào trong doanh trướng, nàng tự mình pha trà rót nước mời hắn ta ngồi.
Đông Phương Thanh Huyền cho tất cả lui ra nhưng lại không có cách nào ngăn cản Giáp Nhất khăng khăng đứng bên cạnh nàng
Chần chừ một chút, khi nàng cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ không có cách nào, mắt phượng của hắn ta hơi híp lại, “Chuyện mà Thất tiểu thư đã nhận lời với bốn tọa, nàng không quên đấy chứ?”
Hạ Sơ Thất nhấp môi, nhướng mày, “Tất nhiên rồi.”
Đông Phương Thanh Huyền gật đầu, lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy cuộn tròn, mở ra trước mặt Hạ Sơ Thất.
“Thất tiểu thư nhìn xem, có nhận ra chữ này không?”
Hạ Sơ Thất tò mò nhìn vào, vừa thấy đã suýt chút nữa ngất xỉu
Chữ trên giấy không phải chữ Hán mà là mấy chữ cái tiếng Anh
Ở thế giới này, thứ văn tự mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới này lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt
Chẳng lẽ là Đông Phương Thanh Huyền đang thử nàng sao? Theo bản năng, nàng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt tràn đầy vui sướng khi nhìn thấy đồng bào cùng giai cấp.
“Có phải ngươi cũng là...”