Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 81: Mang thai con của gia! (1)



Yêu cầu này của Hạ Sơ Thất rất đột ngột.

Nàng nói xong thì liền nhìn thẳng vào Triệu Tôn. Trong lòng nàng biết, lúc này tất cả mọi người đều cho rằng Sở Thất điên rồi. Nếu như Triệu Tôn mượn người cho nàng mà không đạt được kết quả mà nàng mong muốn, thì không chỉ Sở Thất nàng bị mất2danh dự, mà ngay cả Triệu Tôn cũng sẽ bị Đông Phương Thanh Huyền đè đầu, chỉ trích hắn dung túng bao che, bất kính với người chết.

Nàng không biết hắn có thể giúp nàng hay không. Nhưng hắn không hỏi gì, chỉ lạnh lùng ra lệnh:

“Trần Cảnh, điều cho Sở Thất mấy người.”

Dứt lời, hắn im lặng một chút rồi bình8tĩnh nhìn nàng, “Cố hết sức mình là được.”

Ai cũng có thể nghe ra được những chữ này không chỉ bao hàm sự tin tưởng của Triệu Tôn dành cho Hạ Sơ Thất, mà còn bao hàm hai ý nghĩa khác. Thứ nhất, dù Sở Thất nàng chẳng có tư cách gì, dù Sở Thất nàng chỉ đang ăn nói linh tinh,6thì Triệu Tôn cũng đều sẽ giải quyết chuyện sau đó cho nàng.

Thứ hai, Triệu Tốn hắn làm chủ được chuyện này. Hắn nói Oanh Ca chết thế nào thì sẽ là như thế. Hắn nói không truy cứu nữa thì sẽ không truy cứu nữa. Sở Thật làm chuyện này, không cần nghĩ đến bất gì chuyện gì khác, có thể3yên tâm to gan mà làm.

Trái tim Hạ Sơ Thất đập loạn lên, nàng vội nhìn ra chỗ khác, không dám nhìn hắn.

Đây là tâm trạng rất kỳ lạ.

Bình thường nàng có thể trừng mắt nhìn hắn, vừa đá xoáy vừa châm biếm, thậm chí còn có thể thoải mái đùa hắn, nói lời thô tục cũng không sao. Nàng chính là5người như vậy, có thể không biết xấu hổ, không cần da mặt, không cần bận tâm mình trước mặt hắn thế nào, cũng không quan tâm hắn sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt gì. Nhưng từ cái ôm dưới dòng sông lạnh như băng tối qua, nàng cảm thấy có thứ gì đó đã không giống trước đây. Lúc bắt gặp ánh mắt của hắn, trái tim nàng chẳng thể bình tĩnh nổi, trên người đâu đâu cũng như bị đốt lên một ngọn lửa nóng bỏng.

Hạ Sơ Thất hít sâu, sắp xếp lại tâm trạng, kiểm tra thi thể của Oanh Ca, cau mày, khó mà nhìn ra được biểu cảm trên mặt.

Tiếng cười êm dịu của Đông Phương Thanh Huyền truyền tới từ sau lưng.

“Bổn tọa thấy những việc làm này của Sở tiểu lang rất mới lạ, không biết nắm chắc được mấy phần?”

Với Đông Phương Thanh Huyền, Hạ Sơ Thất lại không tốt tỉnh như lúc đối xử với Triệu Tôn. Nàng quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười:

“Đông Phương đại nhân, mỗi lần đi đại tiện, ngài đều sẽ nắm chắc được mấy phần rằng sẽ ị được?”

Những lời này quá thô tục, nói trước nhiều người lại càng nhục nhã hơn. Nhưng ai quen với Hạ Sơ Thất đều sẽ biết, lời này còn xem như nể tình rồi, nếu không thì chỉ e còn có nhiều lời còn cay nghiệt hơn nhiều. Quả nhiên, Đông Phương đại nhân tuấn tú xinh đẹp lại bị nàng chặn họng. Nhưng không biết do hắn ta được dạy dỗ quá tốt, hay đã dự tính được từ trước, hắn ta chỉ nheo đôi mắt phượng, không tức giận với nàng, chỉ cười nhìn nàng như yêu tinh.

“Bổn tọa chỉ muốn nhắc nhở ngươi, nếu vì cách làm của người mà phá hủy thi thể, ảnh hưởng đến việc xử án, bổn tọa sẽ bắt người vì có liên quan đến vụ án.” Hạ Sơ Thất trừng mắt nhìn khuôn mặt người gặp người thích, hoa gặp hoa nở” của hắn ta.

Thật ra, trước đó nàng đã kiểm tra sơ bộ, Oanh Ca bị người bịt miệng bịt mũi dẫn đến ngạt thở mà chết, nhưng rõ ràng thời gian tử vong chưa lâu. Nàng không biết phòng của Lan Đần có phải hiện trường đầu tiên hay không, nhưng lúc nàng sờ vào thì cái xác vẫn còn ấm. Nàng biết có một cách để cấp cứu người bị chết ngạt. Thật ra có một vài người chết ngạt nhưng chỉ là rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Ở thời hiện đại, người rơi vào trạng thái này được cứu sống rất nhiều. Nhưng trước mắt điều kiện chữa trị ở đây có hạn, nàng chỉ có thể thử một lần, sao có thể chắc chắn được?

Nàng không lên tiếng, Triệu Tôn lại lạnh lùng lên tiếng: “Theo ý của Đông Phương đại nhân thì bổn vương cũng phải chịu tội liên đới?” Vẻ mặt hắn lười biếng, khí chất cao quý lạnh lùng, mang phong thái kiêu căng ngạo mạn không thể nói nên lời. Đông Phương Thanh Huyền chỉ cười, “Điện hạ thân phận tôn quý, đương nhiên là không phải chịu.” Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn ta, không có thời gian đấu võ mồm với hắn ta, bình tĩnh tự nhiên chỉ huy mấy tên binh sĩ. Nàng chỉ vào một người trong đó, nói, “Ngươi đi tìm hai cán bút.”

Người nọ đáp lời rồi đi. Hạ Sơ Thất lúc này cũng không giải thích với người ngoài, lại chỉ vào một người khác, “Đặt nàng ta nằm thẳng, người đi lên giẫm trên vai nàng ta, sau đó dùng tay kéo tóc nàng ta, níu chặt người nàng là được, đừng kéo mạnh quá.”

“Ngươi ẩn vào họng, dùng tay liên tục xoa nhẹ lên ngực nàng ta.”

“Còn vị tiểu ca này, người phụ trách xoa cánh tay nàng ta, rồi từ từ gập hai chân nàng lại.” Sắp xếp ổn thỏa rồi, nàng mới ngồi xổm xuống, đặt tay lên bụng Oanh Ca, ẩn từ từ, giữ tiết tấu của hơi thở. Lúc này, người đi lấy cán bút đã trở lại. Hạ Sơ Thất quay đầu dặn dò, “Hai người các ngươi, mỗi người một bên, kề sát cán bút vào tai nàng ta rồi thối mạnh vào trong.”

Nàng làm thế với một xác chết khiến mọi người vây xem đều giật mình.

Hành động kỳ lạ như thế, đừng nói là nhìn thấy, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào mấy người đang bận rộn.

Nhưng đã qua một lúc lâu mà thi thể nàng ta vẫn chỉ là một thi thể, không thay đổi gì cả.

Giọng nói như hồ ly của Đông Phương Thanh Huyền đúng lúc vang lên, “Xem ra Sở tiểu lang không tài nào khiến xác chết nói chuyện được rồi. Cô ra vẻ thần bí như vậy, sỉ nhục người chết, không phải là muốn báo thù vì Oanh Ca muốn quyến rũ Tấn Vương điện hạ đấy chứ? Ngươi không tin tưởng vào tình cảm của ngươi và điện hạ sao?”

Hạ Sơ Thất cũng cảm thấy hơi lo.

Nhưng nàng tự nhận là người biết giả vờ, lúc không nên chịu thua thì tuyệt đối không chịu thua.

Đôi tay liên tục ấn trên bụng Oanh Ca, miệng vẫn không quên xoáy lại Đông Phương Thanh Huyền, “Tình cảm của ta và gia đương nhiên là tốt. Còn Oanh Ca, nếu ta muốn báo thù thì sẽ không cứu nàng ta. Người nghĩ ai cũng ngu như người sao?” Nghe nàng nói vậy, rất nhiều người phải hít một hơi lạnh.

Ai hiểu Hạ Sơ Thất thì chỉ nghĩ tính nàng đúng là như vậy.

Người không biết thì lại oán thầm rằng chẳng qua nàng có Triệu Tôn làm chỗ dựa mà thôi. Đông Phương Thanh Huyền vẫn luôn xinh đẹp như làn nước, bị chửi là “ngu” nhưng lại cất tiếng cười khẽ còn hay hơn cả tiếng suối róc rách.

“Chỉ mong tình cảm giữa Sở tiểu bang và điện hạ... thật sự tốt như vậy.”

Trái tim đập “thích” một cái, Hạ Sơ Thất lúc trước buột miệng nói càn mà không nhìn vẻ mặt Triệu Tốn. Nhưng lúc này, bị nhìn bằng đủ loại ánh mắt nghiền ngẫm, nàng mới chợt nhận ra rằng trong mắt người khác, nàng và Triệu Tôn chính là điển hình của câu “bông hoa nhài cắm bãi phân trâu”. Đương nhiên, Hạ Sơ Thất nàng chính là bãi phân trâu đó.

Ngẫm lại nàng cũng hiếm khi được xỏ xiên Đông Phương Thanh Huyền thế này, nên bèn bình tĩnh tiếp tục công việc cứu người của mình:

“Ngươi, đừng ngừng lại.” “Vâng.”

“Ngươi tiếp tục đi, mạnh hơn một chút.”

“Vâng.”

“Ngươi kéo mạnh tóc nàng ta, không được buông ra.”

“Vâng.”

Mặc dù mấy binh sĩ không hiểu làm vậy thì có ý nghĩa gì, nhưng vẫn từng bước làm theo chỉ dẫn của Hạ Sơ Thất. Vẻ mặt của nàng vẫn luôn bình tĩnh, nghiêm túc. Nàng đắm mình vào trong công việc, vẻ mặt mang biểu cảm chỉ có lúc đứng trước bàn phẫu thuật. Đương nhiên, những người ở đây chưa từng thấy nàng như thế bao giờ...

Thời gian trôi qua rất chậm. Ánh mắt mọi người dẫn chuyển từ tò mò sang trào phúng. Dù ngại Triệu Tôn ở đây nên không nói, nhưng ai cũng hiểu được.

Hồi sinh một người chết? Khiển người chết nói chuyện? Đúng là hoang đường! Trên trán Hạ Sơ Thất đã lấm tấm mồ hôi lạnh, nàng càng lúc càng không dám chắc.

Nếu như theo kỹ thuật chữa bệnh hiện đại, làm thế này có thể khiến bệnh nhân sắp chết hoặc chết giả trở lại bình thường trong một lúc. Nhưng thời này là cổ đại, Oanh Ca cũng không nhất định là chết giả. Nàng kết hợp phương pháp cấp cứu cổ đại và hiện đại, kết quả sẽ thế nào, nàng không dám chắc được.

Cố hết sức mình là được. Những chữ lúc trước Triệu Tôn nói lại văng vẳng bên tai Nàng lơ đễnh nghiêng đầu, mắt đối mặt với Triệu Tôn ngồi cách đó vài bước.

Ánh mắt chạm nhau trên không, nàng lại dời mắt đi.

Đột nhiên lúc đó, ý muốn cứu người không hoàn toàn là vì Lan Đần nữa.

Nếu quả thật không thành công, nàng thật sự sẽ phụ lòng tin của Triệu Tôn.

“Tiếp tục!”

“Nữa đi!”

Tiếng ra lệnh của Hạ Sơ Thất ngày càng lạnh, dần dần đã có người bắt đầu buông tiếng thở dài nặng nề. Nhiều lần như thế, thời gian trôi quá chậm.

Tất cả mọi người đều đang đợi một kết quả, hoặc có thể nói là ai cũng đang đợi xem bao giờ nàng sẽ đứng lên tuyên bố thất bại. Nhưng không ai ngờ, sau khoảng thời gian hai bữa cơm, Oanh Ca vốn không cử động lại chợt sặc một cái.

“Buông tay ra, thả nàng tara.” Hạ Sơ Thất nín thở, khẽ ra lệnh.

Oanh Ca từ từ mở mắt ra.

“Oa...”

“Sở tiểu lang này cũng có bản lĩnh thật.”

“Mẹ ơi, người chết cũng hoàn hồn được sao?”

Hành động cứu giúp như vậy ở thời đại này, dùng hai từ “hoàn hồn” để hình dung cũng không quá. Mọi người ở đây khó tin mà thán phục. Hạ Sơ Thất thở phào, trái tim đập thình thịch”, nhìn Triệu Tôn trước tiên.

Hắn cũng lẳng lặng nhìn sang. Cũng chẳng biết là trái tim ai đập nhanh hơn.

Triệu Tôn nheo mắt, lạnh lùng hỏi, “Oanh Ca, ngươi thành thật trả lời, sao ngươi lại đến phòng Lan Đẩn?”

Khuôn mặt Oanh Ca trắng bệnh, nhìn tình hình trong phòng, có vẻ còn chưa hồi hồn. Sau khi Triệu Tôn hỏi lại một lần nữa, nàng ta mới như nhớ lại cái gì, môi run run, kiệt sức giơ tay lên chỉ vào Lan Đần, không dám ngẩng đầu.

“Hắn...”

Vừa nói được một chữ, nàng ta đột nhiên trợn to mắt, yếu ớt như chó con nói một từ “ngươi”, khóe môi bỗng tràn máu, đôi mắt mở thật to, cả người run rẩy, tay chân đập loạn mấy cái, đầu nghiêng sang một bên, lại chết.

“Oanh Ca!”

Hạ Sơ Thất nhanh chóng ấn huyệt nhân trung của nàng ta, một tay đặt lên mạch. Nhưng lần này tâm mạch đã không còn đập, nàng ta đã chết thật rồi.

Kết quả như vậy khiến Hạ Sơ Thất khiếp sợ không thôi. Hiển nhiên Danh Ca không chỉ bị bóp ngạt thở, mà trước khi chết ngạt còn bị người ta hạ độc. Nhưng vì sao có người đã hạ độc còn muốn nàng ta bị ngạt chết? Là ngạt chết trước hay hạ độc trước? Người muốn hạ độc nàng ta và muốn nàng ta chết ngạt là một người, hay là hai người khác nhau?

Rất nhiều câu hỏi bật ra trong đầu nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.