Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 810: Vô lại và bất lực (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sự cố xảy ra quá đột ngột, dọa cho cái giọng the thé của Hà Thừa Ân đi bên trái Triệu Miên Trạch gần như trở nên khàn đặc

“Hộ giá...”

“Có thích khách!”

“Bảo vệ bệ hạ!”

“Mau! Có thích khách! Bảo vệ thánh giá...” Tiếng hò hét vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của phủ Ngụy quốc cổng.

Buổi tối, Triệu Miên Trạch ghé thăm Hạ Sơ Thất nhưng lại gặp phải tập kích, mức độ nghiêm trọng của sự việc có thể tưởng tượng được

Gần như là trong nháy mắt, khung cảnh trở nên hỗn loạn

Một đám thị vệ đại nội vây Triệu Miên Trạch ở giữa, trận địa sẵn sàng chờ địch

Triệu Miên Trạch nhìn quanh một vòng, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười một cái.

“Thiên kiếp này, ứng nhanh thật!” Triệu Miên Trạch giễu cợt nói, Hạ Thường nghe mà mồ hôi lạnh trên trán túa ra càng nhiều hơn

Hắn ta bước lớn lên phía trước, căng thẳng vái lạy, tập trung suy nghĩ nín thở nói: “Vi thần không biết loạn tặc từ đầu tới, kinh động thánh giá, xin người thứ tội

Chỉ e là chỗ này không an toàn nữa, chi bằng bệ hạ về cung trước...”

“Ý của Hạ ái khanh là trẫm nên bắt ngươi luận tội sao?” Triệu Miên Trạch lạnh lùng quay đầu, nhìn hắn ta một cái, thấy hắn ta sợ hãi không nói gì thì sắc mặt sa sầm xuống, vừa cười lạnh vừa hờ hững nói: “Phủ Ngụy quốc công của ngươi đêm hôm xuất hiện thích khách đã là rất kỳ lạ rồi

Có điều, nếu trẫm thật sự xảy ra chuyện gì ở đây e là sẽ ảnh hưởng tới tính mạng cả nhà ngươi, nên tất nghĩ tên thích khách kia cũng không dám hỗn xược

Hôm nay cho dù viện Sở Từ này là đầm rồng hang hổ, trẫm cũng muốn xông vào xem...” Hạ Thường sợ hãi, mặt đỏ lựng, quỳ sụp xuống đất, dập đầu ba cái xuống nền đá nghe rất nặng nề, “Vị thần thật sự không biết thích khách từ đâu tới, chỉ là vị thần nghĩ, an nguy của bệ hạ liên quan tới xã tắc, e là lúc này ở lại thêm sẽ hộ giá không chu tất

Nên giờ mới bất chấp cái chết mà ngăn cản thánh giá, mong bệ hạ minh giám!” Triệu Miên Trạch hừ một tiếng, phất tay áo bào, nhìn về phía viện Sở Từ không xa

“Ý trẫm đã quyết, ái khanh không cần nhiều lời.”

Thấy Triệu Miên Trạch cố chấp như vậy, tuy Hạ Thường không biết đầu đuôi sự việc, nhưng hắn ta cũng không phải kẻ ngốc

Những sự khác thường gần đây của Hạ Sở, sự bất thường tối nay của hoàng đế, mỗi chuyện đều tuyệt đối không bình thường

Rõ ràng là tối nay phủ Ngụy quốc công sẽ có tai họa, hoặc nói cách khác, huyết mạch của Ngụy quốc công sắp phải đối mặt với “thiên kiếp” thật sự.

“Giết tên cẩu hoàng đế!”

“Các huynh đệ, bắn tên!” “Giết...”

Sau mũi tên bắn lén giết chết tên thị vệ đại nội kia, một tràng dài âm thanh la hét như xông thẳng lên trời

Ngay sau đó, có tiếng bước chân trên tường bao, trên mái hiên, trên gạch ngói vang lên, một đám mấy chục người mặc áo đen lần lượt nhảy từ trên mái nhà xuống bắn tên, hoặc múa đao.

“Hộ giá, hộ giá..

nhanh!”

Thị vệ đại nội lần lượt rút đao trên eo, lập tức gia nhập cuộc chiến với đám người áo đen tại chỗ

Cuộc chém giết rất kịch liệt, bất luận là ai cũng đều ra tay không nhân nhượng, chém tới mức thịt người bắn tung tóe, máu tươi vung khắp nơi

Những Triệu Miên Trạch là hoàng đế, lúc này không chỉ không luống cuống chân tay mà ngược lại lại như có chuẩn bị từ trước, chỉ trong chớp mắt, một lượng lớn ngự lâm quân liền vội vã xông vào, bao vây lấy viện Sở Từ

Người dẫn đầu chính là thống lĩnh Cấm Vệ Quân Túc vương Triệu Khải.

Nhìn đám người vây kín tới mức giá cũng không thể lọt vào được, Triệu Miên Trạch khẽ quát lên.

“Bao vây phủ Ngụy quốc công, không được tha cho bất kỳ một tên thích khách nào!” “Vâng!” Triệu Khải trầm giọng đáp lại

Triệu Miên Trạch nhìn y một cái, dừng lại một lúc, lại nói, “Chú ý giữ lại người sống.”

Dưới đường hầm có một căn phòng đã được chuẩn bị trước, cách quán rượu Như Hoa không xa

Ở trong căn phòng này đã sớm chuẩn bị đầy đủ đồ sinh

Có giường, có chăn, có quần áo, có thức ăn, có nước, có lửa

Có một số đồ là trước đó Hạ Sơ Thất dặn dò Triệu Tôn chuẩn bị, như bông gòn, đai nịt bụng, kéo, giấy vệ sinh vân vân, cũng có một số thứ là Triệu Tôn tự chuẩn bị thêm, bao gồm quần áo người lớn trẻ nhỏ vân vân.

Lúc này, trong phòng ngoài Triệu Tôn ra thì không có ai khác.

Triệu Miên Trạch tới đột ngột nên bọn họ đi rất vội

Tinh Lam, Mai Tử và Trịnh Nhị Bảo đều không đi theo được

Hơn nữa, không thể để ai phát hiện ra thông đạo này, mấy người bọn họ đều phải ở trên tiếp đón và ứng phó.

Giáp Nhất từ quán rượu Như Hoa đi tìm bà đỡ, còn chưa quay về

Một mình Hạ Sơ Thất nằm trên giường gỗ lạnh như băng, đắp một chiếc chăn mỏng, những bộ đồ ngủ mặc trên người sớm đã ướt sũng mồ hôi

Nàng rất đau, nhưng gió lạnh dưới đường hầm lại không tha cho nàng

Một đợt gió lạnh thổi tới, nơi toát mồ hôi trở nên lạnh buốt, cơn ớn lạnh theo da thịt lan ra tứ chi rồi toàn thân.

Nàng rùng mình một cái, da gà nổi lên

“A Thất, nàng cố gắng lên, bà đỡ sẽ tới ngay thôi!” Mắt Triệu Tôn thăm thẳm lạnh lẽo, trên trán lấm tấm mồ hôi không khác gì nàng

Bàn tay nắm lấy tay nàng cũng căng thẳng tới mức nổi đầy gân xanh

“Triệu Thập Cửu, thiếp...” Ngón tay Hạ Sơ Thất thuận theo cổ tay của hắn, trượt lên cánh tay, túm chặt lấy áo hắn, cười miễn cưỡng, “Thiếp không sao đâu, thiếp nắm chắc mà..

Chàng chỉ cần đồng ý với thiếp, nhất định phải giữ Tiểu Thập Cửu của chúng ta, không cần biết người khác nói gì, đều phải giữ lại nó

Những việc khác..

không..

không là gì hết.”

“A Thất, nàng đừng nói nữa, giữ sức lực.” Nàng lắc đầu, “Phụ nữ đều phải sinh con, mỗi người phụ nữ đều phải trải qua ải này

Đối với phụ nữ mà nói, lúc sinh con, được trượng phu ở bên cạnh là..

là rất hạnh phúc..

Triệu Thập Cửu, thiếp, thiếp cũng hạnh phúc!”

Nàng đau tới mức bắt đầu nói năng lộn xộn, song vẻ mặt lại rất kiên cường.

Triệu Tôn nghiến răng, nắm chặt lấy tay nàng, không ngừng cầm khăn tay lau mồ hôi lạnh cho nàng, “Nàng cổ lên, ngoan, nàng cố chịu một chút!” Triệu Thập Cửu rất khó nói ra được những lời sến súa như vậy, một câu “ngoan” khiển cho Hạ Sơ Thất nghe mà tim đập thình thịch, ngại ngùng “ùm” một tiếng, cắn chặt môi, ánh mắt dần dần cũng trở nên mơ màng.

Tử cung co bóp từng cơn, sự đau đớn làm rối loạn suy nghĩ của nàng, tần suất các cơn đau dày đặc hơn, tấn công các thần kinh giác quan của nàng

Thỉnh thoảng nàng lại rên rỉ vài tiếng đau đớn, móng tay bấu lên cánh tay Triệu Tôn, bấm sâu vào thịt hắn cũng không hề biết.

“Triệu Thập Cửu, chàng ở bên thiếp..

nhất định phải ở bên thiếp.”

Thời đó đàn ông là tôn quý, phụ nữ là thấp kém

Đàn bà sinh con, để tránh máu bẩn và xui xẻo, đàn ông không thể ở cùng khi sinh

Vì thế, không có bất cứ phụ nữ sinh con nào có chồng bên cạnh hết

Điểm này, Triệu Tôn rất rõ, nhưng Hạ Sơ Thất nói xong, hắn không nghĩ ngợi gì mà gật đầu luôn

“Ta ở đây, vẫn luôn ở đây.” “Chàng không sợ không may mắn, không sợ thấy máu là gặp họa sao?” Nàng gắng sức cười

“Chuyện không may quá nhiều, thấy máu là gặp họa lại càng không ít

Nàng và ta...” Hắn dừng lại một lát, mặt mày đăm chiêu, “Mỗi bước đi đều là chém giết từ trong vũng máu mà ra

A Thất, trong lòng gia, không được thấy nàng mới là chuyện xui xẻo nhất.”

Hạ Sơ Thất khẽ cười

Nhưng nụ cười của nàng còn chưa dứt, trong bụng lại truyền ra một cơn đau rút, Tiểu Thập Cửu bên trong động đậy mấy cái, bên dưới của nàng có một dòng nước ấm nóng chảy ra, giống như đi vệ sinh vậy, ngay lập tức làm ga giường ướt sũng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.