Nhưng nàng không phải pháp y, trừ phi giải phẫu cơ thể, nếu không thì nàng cũng không tài nào phán đoán được chính xác nguyên nhân thực sự khiến Oanh Ca tử vong. Tình hình này thay đổi bất ngờ.
Những người đứng xem cũng nóng nảy, nhưng không ai dám nói thêm điều gì.
“Người chết quả nhiên đã nói chuyện.” Đông Phương Thanh Huyền cười quyến rũ xinh đẹp, “Nhưng người chết cũng đã chỉ ra hung thủ một lần nữa. Tấn Vương điện hạ, hôm nay không cần2thẩm vấn lại nữa đúng không? Người đâu, bắt Lan Đẩn này lại.”
“Đông Phương đại nhân với cái gì?”
Triệu Tôn vẫn lười biếng ngồi bên cạnh, đôi mắt tối lại, bình tĩnh phủi ống tay áo màu đen, nhìn Hạ Sơ Thất rồi chậm rãi hỏi: “Chết thế nào?”
Từ giải phẫu vẫn rất mới với những người thời đại này. Khi Hạ Sơ Thất cẩn thận giải thích rằng giải phẫu chính là mổ xẻ thi thể để8kiểm tra thêm một bước thì nhiều người hít sâu một hơi. Người ở thời này đều sợ chết không toàn thây, cũng luôn cho rằng người chết là lớn nhất. Tuy Oanh Ca chỉ là một tỳ nữ, nhưng không ai lại đồng ý với cách làm này.
Ánh mắt của Triệu Tôn rất lạnh, hắn đột biến quay đầu nhìn Ninh Vương Triệu Tích vẫn im lặng nãy giờ.
“Tam ca, ý huynh thế nào? Là việc nhà của đệ, hay nên do Cẩm Y Vệ quản lý?”
Dưới ánh mắt6soi mói lạnh lùng của hắn, Triệu Tích lại do dự, nhìn sang Đông Phương Thanh Huyền rồi cười hòa giải, “Thập Cửu đệ, vì một đứa nô tài như thế thật không đáng.”
“Nô tài” mà hắn nói đương nhiên không phải Oanh Ca đã chết, mà là ám chỉ Hạ Sơ Thất.
Triệu Tôn vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ là ánh mắt nhìn y thâm sâu hơn mấy phần. “Tam Ca có thứ muốn bảo vệ, đệ đương nhiên cũng có.” Sắc mặt Triệu Tích thay đổi, “Vậy Lão3Thập Cửu cho rằng nên xử trí thế nào?”
Triệu Tôn dời mắt, cau mày, chậm rãi nói, “Chỉ là một đứa tỳ nữ chết mà thôi. Trịnh Nhị Bảo, chuẩn bị một cái chiều, sai người kéo ra ngoài chôn là được. Lan Đần này cũng thành thật trung hậu, không thể làm ra được việc thế này. Chuyện này kết thúc ở đây đi.”
Lời hắn nói không nặng không nhẹ, nhưng không phải thương lượng, mà là khẳng định.
Hạ Sơ Thất cũng không cam lòng, vì như vậy không5thể hoàn toàn chứng minh Lan Đần trong sạch. Nhưng trong lòng nàng cũng biết, trong tình huống này thì cũng không có cách nào để chứng minh. Dù khám nghiệm tử thi thì cũng không phải mỗi người đều là Tổng Từ trong “ký sự rửa oan”, càng không có nhiều Địch Nhân Kiệt như vậy. Phần lớn mọi người đều nhìn sắc mặt người khác để làm việc.
Nàng vốn tưởng rằng Đông Phương Thanh Huyền hoặc Ninh Vương sẽ ngăn cản. Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ, Triệu Tôn vừa nói xong thì hai người kia đều cười. Triệu Tích lập tức đồng ý, “Thập Cửu đệ nói rất phải.”
Đông Phương Thanh Huyền lại cười như không cười, “Nếu hai vị điện hạ đều cho rằng đó là việc nhà thì Thanh Huyền cũng không tiện nhúng tay.”
Bộ đồ màu đỏ phất lên. Đông Phương Thanh Huyền đến thình lình mà đi cùng thình lình. Hạ Sơ Thất cảm thấy khó hiểu, liếc nhìn vẻ mặt đã bình tĩnh của Nguyệt Dục, không phục lắm: “Gia, chấm dứt qua loa như vậy, công bằng đầu cho Lan Đần nhà ta?” Triệu Tôn từ từ đứng dậy, vẫy tay với nàng, “Qua đây.”
Hạ Sơ Thất lúng túng, đi qua nhìn hắn, “Sao vậy?” Triệu Tôn giơ tay lên, tùy ý chỉnh chiếc mũ trên đầu nàng, thản nhiên nói, “Đây là kết quả tốt nhất rồi.”
Khuôn mặt Hạ Sơ Thất cứng đờ, nàng cắn môi dưới, uất ức đến nỗi tim như co lại.
Rất nhanh đã có người dùng chiếu học thi thể của Oanh Ca đưa ra ngoài. Cũng là nô tỳ như nàng ta, nàng cũng thoáng thấy bị ai, nghi vấn trong lòng mãi không biến mất. Đầu tiên, nàng gửi gắm Lan Đẩn cho Mai Tử, sau đó liền cản Triệu Tôn trong sân, nghiền ngẫm hỏi hắn, “Có phải người biết ai làm không?” “Việc này đừng bàn lại nữa.” Triệu Tôn đáp.
“... Vì sao chứ?”
“Nàng ta chết càng đơn giản càng tốt.”
Hạ Sơ Thất nheo mắt. Cẩn thận nghĩ lại, hướng Oanh Ca chỉ, ngoài Lan Đần ra... hình như còn có cả Ninh Vương Triệu Tích? Trái tim nàng chững lại một nhịp, hiểu được gì đó.
Không phải Oanh Ca chết đơn giản mới tốt, mà là tất cả mọi người đều mong rằng nàng ta chết đơn giản như vậy. Nhưng chẳng lẽ hai kiểu kết khác nhau là hạ độc và chết ngạt chỉ là do mình Ninh Vương Triệu Tích làm?
Nàng buồn bực cúi đầu không nói gì, Triệu Tôn lại xoa đầu nàng.
“Gia có việc phải đi ra ngoài.”
Hạ Sơ Thất cuống lên, vội kéo tay áo hắn:
“Này, bao giờ ngươi sẽ về?”
Thật ra nàng hỏi vậy hoàn toàn là vì không cam lòng với chuyện này, nhưng hỏi như vậy lại có ý khác. Triệu Tôn là Vương gia, lại là chủ tử, hắn muốn về khi nào thì đâu tới lượt một nô bộc như nàng hỏi? Hơn nữa cẩn thận nghĩ lại, cảm giác đó hệt như cô vợ nhỏ hỏi chồng bao giờ về nhà vậy.
Nàng hậm hực buông tay, tai nóng lên.
“Ta chỉ là, vẫn thấy việc này không ổn. Được rồi, ngươi có việc vội thì đi trước đi.” Triệu Tôn lẳng lặng nhìn nàng một lát, cúi đầu xuống khẽ nói, “Thành thật chút, chờ ta, nhé?”
“Không được sao?”
“Được...”
Hạ Sơ Thất suýt cắn vào lưỡi, sao nàng có thể nghe lời hắn thể chứ?
Hạ Sơ Thất thường ghét nhất là thẹn thùng như con gái, nhưng khi tự mình gặp chuyện này thì nàng mới biết trước kia nàng chỉ khoác lác, nghĩ một đằng nói một nẻo mà thôi. Cô gái bên ngoài tỏ ra như đàn ông, nhưng bên trong vẫn có lòng da của một người phụ nữ. Nàng gục đầu xuống, chỉ muốn khâu mồm mình lại.
Nhưng Triệu Tôn chỉ nhếch môi lên, hạ giọng nói thêm, “Ta về sẽ có thứ này cho ngươi, chờ ta.” Nhìn bóng lưng hắn đi xuyên qua hàng cây táo chua trong sân, Hạ Sơ Thất sững sờ đứng tại chỗ, cảm giác trong không khí vẫn còn vương mùi thơm trên người hắn, càng tô điểm cho tâm trạng lạ kỳ của nàng. Hắn nói, “Ta về sẽ có thứ này cho ngươi”, không phải bổn vương, cũng không phải gia, mà là một chữ “ta” ngang hàng. Điều này làm cho Hạ Sơ Thất rất thoải mái, trái tim lại đập loạn nhịp.
Lan Đần vẫn không chịu nói gì. Biết trong lòng hắn có rào cản không thể vượt qua được, Hạ Sơ Thất cũng không ép buộc hắn, chỉ có thể không ngừng trấn an tâm trạng của hắn, “Lan Đản, không sao đâu, đều qua hết rồi, huynh không cần nghĩ nhiều đến chuyện này nữa. Cô ả kia cũng không phải người tốt. Nàng ta chết thì cũng chết rồi, vốn không liên quan gì đến huynh. Huynh cứ coi như chưa từng gặp nàng ta, được không?
Nàng nói rất nhiều... nhưng Lan Đẩn vẫn chỉ ngồi đó, không nói lời nào, không ngẩng đầu lên, cứ như bị ai bắt mất linh hồn, đầu cứ rũ xuống, im lặng đến mức khiển Hạ Sơ Thất càng thương hắn hơn.
“Haiz, đồ ngốc.”
Nếu đổi lại là người bình thường gặp phải chuyện này cũng không chịu nổi, huống chi là Lan Đẩn đầu óc không được bình thường.
Để dời sự chú ý của hắn, Hạ Sơ Thất nghĩ ngợi, rồi bỗng kéo tay hắn.
“Này, Lan Đần, huynh có biết sau lưng huynh có một cái bớt không?”
Quả nhiên chiêu này có hiệu quả, Lan Đẩn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng chằm chằm, mãi lâu sau mới lúng túng nói: “Tam thấm nương nói, không được nói cho người ngoài, cũng không được cởi quần áo trước mặt người khác.”
Chẳng lẽ vết bớt đó có ý nghĩa gì đặc biệt sao? Ánh mắt nàng khựng lại, chau mày, cẩn thận moi tin từ Lan Đần. “Vậy Tam thấm nương có nói cho huynh biết vì sao chuyện này không được nói cho người ngoài biết không?” Lan Đần mấp máy môi, có vẻ rất khó mở miệng: “Không thể nói được.” Hạ Sơ Thất lại càng tò mò hơn, “Sao vậy? Với ta mà huynh còn phải giấu nữa sao?” Lan Đẩn liếc trộm nàng mấy lần, đầu càng cúi thấp hơn, suy nghĩ một lát rồi mới lầu bầu nói chân tướng, “Tam thẩm nương nói, nếu nói cho người ngoài thì chim nhỏ sẽ bay đi mất.”
Hạ Sơ Thất càng kinh ngạc hơn.
Có đánh chết nàng cũng không ngờ sẽ nhận được câu trả lời này.
Nhưng rõ ràng Tam thẩm nương muốn dùng cách đơn giản nhất, trực tiếp nhất để chặn miệng Lan Đẩn, không cho tiết lộ chuyện này ra ngoài. Với chỉ số thông minh của Lan Đần, bà có nói nhiều hơn thì hắn cũng không hiểu được. Vậy nói cách khác, cái bớt này của Lan Đần có thể liên quan đến bí mật về thân thể hắn? Còn Tam thẩm nương vừa khéo lại là một người biết bí mật này?
Lan Đần thấy nàng không lên tiếng thì lo lắng nắm tay nàng, rồi lại ôm chặt lấy nàng, như đứa trẻ ỷ lại mẹ. Giọng hắn trầm thấp, chứa vẻ sợ hãi, như đang cố gắng giải thích cho minh: “Ta ngủ rất sâu, mở mắt ra thì nàng ta đã ở bên cạnh rồi.”
“Ngốc không thể: Đương nhiên là ta tin huynh rồi, nếu không thì sao ta có thể giúp huynh? Đừng nghĩ lung tung, Chẳng phải điện hạ cũng không nhắc đến nữa sao? Là cô gái kia không biết xấu hổ chạy tới phòng huynh, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới huynh cả.”
Lan Đần ở một tiếng.
“Thảo Nhi... Hai chúng ta đi thôi, ở đây không tốt...”
Trong lòng Hạ Sơ Thất biết khát vọng của một người về gia đình, hoàn cảnh quen thuộc, con người quen thuộc, dù điều kiện trong nhà không khá giả thì cũng vẫn là nơi mà mỗi người nhớ đến. Đối với nàng mà nói, quân đội chính là gia đình kiếp trước. Còn trong thế giới này, nàng còn chưa có khái niệm về nhà.
Nhưng nàng hiểu được Lan Đần. Mặt khác, nàng cũng muốn tìm cơ hội hỏi Tam thẩm nương một chút. “Được rồi, trong hai ngày tới, ta sẽ nói với Vương gia, chúng ta về nhà.” Mai Tử bê bát canh an thần vào. Cảm xúc của Lan Đần đã tốt hơn nhiều. Hơn nữa vì Hạ Sơ Thất đã đồng ý với hắn rằng hai ngày nữa sẽ về thôn Lưu Niên nên hắn đã không còn buồn bã như trước, thậm chí lúc thấy Mai Tử bưng canh vào còn học nàng bĩu môi.
“Muội nấu canh chậm quá.”
Mai Tử bị Lan Đẩn phê bình thì nghiêng đầu “hở” một tiếng, đặt bát canh xuống, tủm tai hắn, “Lan Đần nhà huynh, ta tốt bụng nấu canh cho huynh uống, ấy thế mà huynh còn học được thói xỉa xói ta phải không?”
Lan Đần vẫn bĩu môi, “Là muội luôn gạt ta, muội là người xấu” “Ta là người xấu hả? Ha, tức chết ta rồi, không cho huynh uống canh nữa.” Mai Tử nói rồi giả vờ bưng đi. Lan Đẩn hừ một tiếng, cũng không để ý đến nàng, chỉ ôm chặt lấy Hạ Sơ Thất, dáng vẻ như trẻ con không cãi tay đôi với bạn bị thua. Hạ Sơ Thất thấy thế thì tâm trạng tốt hơn, cười ha ha vỗ người hắn. “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa.”