Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 83: Mang thai con của gia!(3)



Đương nhiên Mai Tử sẽ không so đo với một kẻ đần. Mà Lan Đần cũng không thật sự thù địch gì Mai Tử, chẳng qua chỉ là vì hai người ở gần nên thân quen rồi thôi. Ở trong trạm dịch2này, Mai Tử cũng là người hắn quan tâm. Ngoài Hạ Sơ Thật ra thì hắn thận với nàng ấy nhất, nên mới lên mặt với nàng.

Thấy Lan Đần ngoan ngoãn uống canh, Mai Tử mới quay sang nhìn Hạ Sơ Thất.

“Lúc8trước trong bếp đang bận nấu cháo mùng tám tháng Chạp nên muội mới chậm một chút.” Hạ Sơ Thất “à” một tiếng, đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, hôm qua là mùng bảy tháng Chạp, hôm nay là mùng tám tháng6Chạp rồi.” Mùng tám tháng Chạp có tập tục ăn cháo mùng tám tháng Chạp, Hạ Sơ Thất cũng từng nghe thấy chuyện này ở kiếp trước. Tuy nàng không thích ăn cũng không thấy thèm lạ gì, nhưng câu nói tiếp3theo của Mai Tử mới càng làm nàng thấy lạ. “Thật ra, hôm nay còn có một ý nghĩa đặc biệt khác.” Hạ Sơ Thất thấy nàng nói thần bí thì nheo mắt, “Ngày gì thế?”

Mai Tử nhiều chuyện ngoắc ngón tay5với nàng, nói nhỏ, “Mùng tám tháng Chạp là sinh nhật gia nhà chúng ta.”

Sinh nhật Triệu Tôn? Hạ Sơ Thất kinh ngạc, còn chưa hoàn hồn thì lại nghe Mai Tử nói: “Nhưng mà muội nhập phủ năm năm rồi, trong phủ chưa bao giờ chuẩn bị sinh nhật cho gia. Thỉnh thoảng là vì ngài ấy hành quân bên ngoài nên không có cơ hội. Lại có đôi khi, muội nghe Nguyệt Dục tỷ tỷ nói, hình như vì gia không đồng ý, và cũng không thích làm. Vì việc này mà Cống Phi nương nương còn từng tức giận nữa đấy.”

Mai Tử còn nói gì đó, nhưng Hạ Sơ Thất đã không nhớ rõ nữa.

Trong đầu nàng hiện rõ cảnh trên bờ sông đêm qua, Triệu Tôn nhắc đến bánh hoa hồng.

Hắn nói, “Đã lâu chưa được ăn. Khi còn bé, mẫu phi luôn làm trong sinh nhật ta, ăn cùng với ta.”

Nhưng về sau tại sao mẫu phi hắn lại không làm nữa?

Mùng tám tháng Chạp năm thứ hai tư Hồng thái, nhất định không phải là một ngày bình thường.

Ngay lúc mọi người tranh cãi vì cái chết của một nô tỳ ở trạm dịch Thanh Cương, thì ở phía huyện nhà Thanh Cương, tiếng vó ngựa vàng trên phố xá sầm uất. Người hai bên đường đều né sang bên. Trong những tiếng hét “Tránh ra” inh tai, còn có một đám giơ cao lá cờ Cẩm Y Vệ màu đen với dòng chữ “Chỉ huy sứ Cẩm Y thân quân”, nhanh chóng vây lấy huyện nhà Thanh Cương.

“Cẩm Y Vệ bắt người, người đi đường mau tránh ra!”

Cẩm Y Vệ bao vây huyện nha là một chuyện hiếm có với dân chúng.

Hôm nay dù không phải thời gian họp chợ của Thanh Cương, nhưng dù sao đây cũng là một huyện lớn. Cẩm Y Vệ ồn ào như vậy, dân chúng rất nhanh đã xúm vào vây xem trước của huyện nha, nhưng không ai dám lại gần. Đám đông chỉ trỏ, mà hai cánh cửa khí thể to lớn của huyện nha lại mãi chưa mở ra.

“Cẩm Y Vệ bắt người, tróc nã phản thân Phạm Tòng Lương, còn không mau mở cửa!”

Lại là một tiếng quát to,

“Không mở cửa? Phá cửa?!”

Mấy tên Cẩm Y Vệ bê thanh gỗ to lên tông vào cửa nha môn.

“Kẽo kẹt...”

Cọc gỗ vừa tông vào thì hai cánh của huyện nha cuối cùng cũng mở ra.

Người đi đầu chính là huyện lệnh Phạm Tòng Lương. Nhưng hai tay ông ta bị bắt tréo trói chặt sau lưng, buộc chặt, mồm còn bị nhét giẻ. Người áp giải ông ta chính là Tả tướng quân Kim Vệ quân Trần Đại Ngưu dưới trướng Triệu Tôn. Trân tướng quân hùng hổ nhanh chân bước ra, không hề thua kém Cẩm Y Vệ.

“Các ngươi làm gì thế: Ồn ào cái gì hả?”

Người dẫn đầu Cẩm Y Vệ hôm nay lại chính là Sở Lộc Minh mới nhậm chức thiên hộ thay Mã Nhân Nghĩa mới chết. Gã nhìn Trần Đại Ngưu cầm đao đứng ở cửa ra vào, cười lạnh. “Trân tướng quân không nghe thấy gì sao? Cẩm Y Vệ bắt người.”

Trần Đại Ngưu gãi đầu, mờ mịt hỏi, “Bắt ai? Chẳng lẽ các ngươi định bắt ông đây?”

Cẩm Y Vệ là quân đội bên cạnh lão Hoàng đế, mà Kim Vệ quân lại là lực lượng tinh nhuệ của triều đình. Có thể nói, hai lực lượng này đều là những người mà lão Hoàng đế nể trọng. Nhưng do gần đây đối địch suốt ngày nên đội quân hai bên cũng đã quen rồi. Một khi chủ soái hô lên, tất cả không cần chỉ huy đã rút đao giương cung, rút vũ khí.

“Phạm Tòng Lương dùng đá giả bỏ vào giếng cổ ở thôn Lưu Niên, vờ như khai quật được tấm bia đá ngàn năm, làm bài thơ bôi nhọ danh dự Tấn Vương điện hạ, truyền bá những lời nịnh nọt, ảnh hưởng đến luật nước, giết hại dân chúng, làm việc bừa bãi, phạm tội khi quân. Những việc làm của ông ta đã không thể chấp nhận nổi. Hôm nay Sở mỗ phụng mệnh Đại đô đốc, đến tróc nã ông ta về quy án, mong Trần tướng quân tạo điều kiện.”

“Tạo điều kiện cái trứng ấy!” Sở Lộc Minh vừa dứt lời, kẻ thô thiển là Trần Đại Ngưu đã thô lỗ nói.

“Không thấy bọn ông đã bắt người rồi hả? Người đứng đây văn vở với ta cái gì? Không biết là ông đây chưa đọc sách bao giờ hả? Nói những cái gi gỉ gì gì đó? Ta nghe cũng không hiểu. Ta chỉ biết là phụng lệnh Tấn Vương điện hạ, đến bắt cái tên viết chữ lung tung trên đá, hủy danh dự của điện hạ, áp giải hồi kinh giao cho Thánh thượng tự điều tra, để chứng minh sự trong sạch của điện hạ nhà ta thôi. Vả lại, ngươi con mẹ nó là cái rễ hành gì chứ?”

Trước đó, Sở Lộc Minh dù có thế nào cũng không ngờ Kim Vệ quân lại bắt Phạm Tòng Lương trước. Gã lại càng không thể tưởng tượng được, tú tài lại gặp nhà binh, có lý mà không nói rõ được. Phân rõ phải trái với Trần Đại Ngưu? Chẳng khác nào đánh rắm cho rùa ngửi.

Nhưng Cẩm Y Vệ như tên đã lên dây, bắt buộc phải bắn. Nếu Phạm Tòng Lương rơi vào tay Kim Vệ quân thì thiên hộ mới nhậm chức như gã sẽ thất trách. Tục ngữ có câu, quan mới nhậm chức phải lấy uy. Gã phải lập được chút công với Đại đô đốc.

Sở Lộc Minh hừ một tiếng, không nói gì thêm nữa mà vung mạnh tay.

“Các huynh đệ, lên! Bắt người!”

Trần Đại Ngưu rút đao ra, “Con mẹ nó ai dám làm cản trước mặt ta? Lúc ông đây giết người trên chiến trường, người mẹ nó vẫn còn đang tè ra đũng quần đấy.” Trần Đại Ngưu là người đơn giản, giọng lại to. Y vừa rút vũ khí thì hai bên liền giương cung bạt kiếm.

Dân chúng vây xem ríu rít như chim sẻ.

Gần đây huyện Thanh Cường luôn náo nhiệt, sóng trước chưa yên sóng sau đã xô tới.

Hôm nay lại thấy người bị trói tay bịt miệng là huyện lão thái gia của bọn họ, là quan cha mẹ của bọn họ, cũng là người là bọn họ hận thấu xương. Nên dù ai bắt Phạm Tòng Lương về thẩm vấn thì cũng đều là một việc vui vẻ. Bọn họ gọi người thân bạn bè hóng hớt. Chỉ trong chốc lát, cửa huyện nha bị vây chặt như nêm.

“Lên, lên, lên, lên!”

“Đè chết đám tên tay sai này!”

“Các huynh đệ, không cần khách sáo, rút dây quần xông lên.” Hai bên rút đao rút kiếm, mặc giáp xông lên. Xung quanh là tiếng mắng chửi, tiếng đao kiếm, tiếng ngựa hí, ồn ào hỗn loạn, thế cục giương cung bạt kiếm. Đang định xông lên chém giết thì bên ngoài lại chợt vang lên tiếng ngựa hí. Bóng người màu đỏ lướt qua như áng mây, chính là Đông Phương Thanh Huyền.

Hắn ta ghìm cương, đứng cách đó mười trượng, mỉm cười xinh đẹp nhìn Trần Đại Ngưu. “Trân tướng quân, sao phải thể? Cẩm Y Vệ giám sát về luật pháp, Kim Vệ quân các ngươi thì ra trận giết địch, có thể nói nước sông không phạm nước giếng...” Nói đến đây, hắn ta híp mắt, dùng luôn lời của Hạ Sơ Thất. “Làm nhiều chuyện bắt chó đi cày quá sẽ bị tổn thọ đấy.”

“Ngươi mẹ nó mới là chó đấy!”

Ngoài lời của Triệu Tôn, Trần Đại Ngưu không quan tâm đến bất cứ ai. Mặc cho hắn ta là Đại đô đốc của Cẩm Y Vệ thì sao? Trần Đại Ngưu là người sẽ nói đạo lý à?

Tướng sĩ quanh năm chinh chiến sa trường đều có hơi thở chết chóc. Trân tướng quân Trần Đại Ngưu cũng không ngoại lệ. Nói trắng ra, y cũng là võ quan nhị phẩm của triều đình, những huynh đệ này đều là lão binh cửu sinh nhật tử, trên tay ai chẳng nhuốm máu, đầu sợ đánh nhau với Cẩm Y Vệ

“Điện hạ bọn ta đã nói rồi, ai dám ngăn cản bắt Phạm Tòng Lương thì chính là đồng bọn của ông ta.” Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, “Trần Tướng quân đúng là một người thẳng thắn. Xem ra Tấn vương điện hạ đã quyết tâm muốn gây khó dễ cho Cẩm Y Vệ rồi?”

“Phải thì sao?” Lại một tiếng ngựa hí, người cưỡi Đại Điểu phi như bay đến chính là Triệu Tôn. Khuôn mặt ung dung cao quý, lại lộ vẻ miệt thị lạnh lùng bễ nghễ.

“Đông Phương đại nhân, đúng là nơi nào có nước đục thì nơi đó có người nhỉ?”

“Tốt rồi, tốt rồi, người đã đến đủ.”

Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, động tác ưu nh tuyệt đẹp, lập tức quay đầu thản nhiên nhìn Triệu Tôn.

“Điện hạ đã đến rồi, vậy thì giải thích cho Thanh Huyền một chút đi. Phạm Tòng Lương có liên quan đến vụ án giả bia đá cổ ngàn năm ở thôn Lưu Niên, dùng lời lẽ tà ma đầu độc hậu thế, phạm tội khi quân, còn ảnh hưởng đến danh dự của điện hạ ngài, cố ý vu hãm ngài phạm thượng, dùng quyền thể gây hiềm khích, khiến dân chúng thiên hạ xôn xao. Thanh Huyền phụng mệnh đuổi bắt phản tặc này, trả lại trong sạch cho điện hạ. Vì sao điện hạ lại muốn ngăn cản? Chẳng lẽ việc này thật sự do điện hạ bày mưu tính kế sao?”

Triệu Tôn lạnh lùng cao ngạo ngồi trên ngựa, giọng nói bình thản không gợn sóng.

“Đông Phương đại nhân nghĩ nhiều rồi, ngươi không cần lo cho bổn vương. Phạm Tòng Lương khi quân phạm thượng, làm giả bia đá, sáng tác bài thơ sai lệch, hòng mưu hại bổn vương bất trung bất hiếu. Bổn vương tróc nã ông ta hồi kinh là muốn đích thân giao cho phụ hoàng để chứng minh trong sạch. Nếu để người này rơi vào tay Đông Phương đại nhân, một khi cắn người lung tung thì cũng không hay nữa.”

Đông Phương Thanh Huyền “ổ” một tiếng, cưới hỏi, “Vậy Thanh Huyền sao có thể bảo đảm được rằng điện hạ sẽ không giết người diệt khẩu?”

“Người muốn giết người diệt khẩu chính là Đại đô đốc ngươi nhỉ?” Triệu Tôn nhướng mày, thản nhiên nói, “Nếu như Phạm Tòng Lương thật sự do bổn vương sai sử thì bổn vương đã giết người diệt khẩu lâu rồi, sao có thể để ông ta sống tới nay? Cho Đông Phương đại nhân ngươi cơ hội?”

Đông Phương Thanh Huyền tươi cười nói, “Tấn Vương gia hưởng hết lời khen ngợi trong thiên hạ, nay lại qua cầu rút ván, thật khiến trái tim người ta băng giá quá. Ngài không sợ về kinh, Thánh thượng hỏi tội phản bội, mưu tài nghịch quyền sao?”

Triệu Tôn lẳng lặng nhìn hắn ta, giọng nói lạnh lùng cao ngạo:

“Bổn vương bị Phạm Tòng Lương gian trá này làm hại, công hay tội thế nào thì sẽ do phụ hoàng định đoạt. Đông Phương đại nhân người dù là Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, nhưng chẳng lẽ còn có thể trên bổn vương? Có thể chống lại Lục bộ, Cửu khanh? Có thể can thiệp vào chuyện triều chính?”

Triệu Tôn trước nay không nói nhiều. Nhưng lúc này, từng câu từng chữ của hắn đều xoay người. Đông Phương Thanh Huyền cười nhạt, dường như không hề bất ngờ, “Lời này của điện hạ có lý. Nói vậy thì Thanh Huyền thật sự không tiện can thiệp rồi. Nhưng có một chuyện, hi vọng điện hạ cũng xử lý.” Triệu Tôn thản nhiên nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.