*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triệu Thập Cửu cong môi, vuốt râu.
“Có lão gia ở đây, nha đầu không cần nghĩ nhiều.”
Hạ Sơ Thất thở dài.
“Lão gia anh minh thần võ thế kia, nha đầu biết làm gì đây?”
“Ngủ chung với lão gia.”
“…”
Trời cao trong xanh, nắng đẹp ấm áp, gió thổi hiu hiu.
Đây là một mùa tươi đẹp, cũng là một nơi tuyệt vời.
Hạ Sơ Thất cưỡi trên lưng ngựa, tiêu diêu tự tại ngân nga khúc nhạc.
Từ thôn Dát Tra đến Ngạch Nhĩ Cổ đúng là hơi xa. Cho dù có Hải Nhật Cổ dẫn đi đường tắt, nhưng cũng phải mất đôi ba ngày mới đến nơi.
Ngày hôm nay cách tết Lỗ Ban chỉ còn đúng hai ngày.
Tết Lỗ Ban còn chưa bắt đầu nhưng Ngạch Nhĩ3Cổ đã trở nên náo nhiệt.
Đây là một thành trì cổ kính nằm gần sông, ngoài những chiếc lều Mông Cổ được dựng lên tạm thời để đón tiếp thương đội các nơi ra thì cũng có một vài kiến trúc kiểu Hán được xây dựng từ vài năm trước, tường đất chắc chắn, phòng ốc san sát, có cả cơ quan chấp chính của Ngột Lương Hãn. Có vẻ Ngạch Nhĩ Cổ chắc là một thành trì khá lớn, nếu không sẽ không dùng nơi này tổ chức tết Lỗ Ban.
Nhờ vào phúc của Ninh vương điện hạ nên thương đội đến từ Nam Yến của họ được bố trí rất ổn thỏa. Ngột Lương Hãn và Bắc Địch giống nhau, họ đều áp2dụng hệ thống quan chức tiền triều, người tiếp đãi thương đội là một Đạt lỗ hoa xích* tên Đặc Mộc Nhĩ, đặc biệt đến bái kiến Ninh vương điện hạ, rồi sắp xếp thương đội đi cùng với y vào ở trong khu buôn bán nằm gần cơ quan chấp chính nhất.
(*) Một chức quan Mông Cổ
Nhìn khu buôn bán có nét hơi giống hội triển lãm sau này.
Các thương đội đến từ khắp mọi nơi, bày bán hàng hóa của mình ra rồi hoặc là gào to, hoặc bàn luận lớn tiếng, hoặc là lấy vật đổi vật, có chút nguyên thủy, cũng có chút tiên tiến, đây là một kiểu hơi thở thương nghiệp hóa mà Hạ Sơ Thất chưa từng thấy1bao giờ, nàng cảm thấy rất thích thú.
Trước yêu cầu của Triệu lão gia, nàng khoác lên mình một chiếc áo choàng chống gió, đội một chiếc mũ dạ đen kiểu Mông Tộc, che nửa khuôn mặt, dạo trong khu buôn bán với phong độ ngời ngời.
Giáp Nhất đi theo sau lưng nàng như âm hồn.
“Ông chủ Giáp, cái này thế nào?”
“Ừ.”
“Ừ có nghĩa là gì?”
“Chẳng ra làm sao.”
Hạ Sơ Thất thở dài, chẳng hiểu vì sao Triệu Tôn lại ngắm trúng khúc gỗ như Giáp Nhất, nàng tiếp xúc với hắn ta lâu như thế mà chưa bị chọc tức chết, quả thật ông trời có mắt.
Nàng đi giữa khu buôn bán, nhìn Đông nhìn Tây, nắn đồ sứ, sờ vải vóc, chọt lá1trà, hệt như một cô nương chưa rành sự đời. Dưới ánh nắng, làn da nàng trắng nõn tựa nước xuân, nhưng dáng vẻ phấn kích kia trông rất ấu trĩ, Giáp Nhất hơi nheo mắt lại, không dám nhìn thẳng.
“Bảo Âm…”
Bên ngoài gió hây hây, một phụ nữ người Mông Tộc đang đuổi theo một cục bột nhỏ đang luồn lách giữa rừng người đông đúc náo nhiệt. Cục bột nhỏ kia mặc y phục Mông Tộc hồng phấn, khoảng hai tuổi, cơ thể nhỏ nhắn di chuyển rất nhanh nhẹn, vòng tới vòng lui giữa đám đông, mặc cho người phụ nữ kia có gọi thế nào, bé con cũng chẳng thèm để ý đến.
“Bảo Âm…”
Cục bột nhỏ vẫn còn chen vào bên1trong, người phụ nữ Mông Tộc kia cảm thấy khiếp vía, khó khăn lắm mới túm được bé con, bà ta bèn ôm bé con vào lòng, sợ đến mức tim đập thình thịch.
“Đừng chạy lung tung nữa, tiểu tổ tông của ta ơi, con làm ta sợ chết khiếp mất!”
Bím tóc sừng dê trên đầu bé con lắc lư, nhìn chẳng có vẻ gì là sợ hãi cả.
Bé con cất giọng nói non nớt, “A Mộc Cổ Lang, cho Bảo Âm… đi chơi.”
Có thể nhìn ra được bé con còn nhỏ, vẫn chưa thể nói câu quá dài, nhưng sự tinh ranh trong đôi mắt long lanh kia cho thấy bé con rất hiểu chuyện. Nhất là đôi môi đỏ mọng đang chu lên, lúc khép lúc mở giống một miếng thạch trái cây, làm người ta rất muốn cắn một cái.
Hạ Sơ Thất cầm một người sứ hóa đá giữa đám đông.
Nàng không hiểu cục bột nhỏ và người phụ nữ Mông Tộc kia nói gì nhưng nàng bị dáng vẻ của đứa bé ấy hấp dẫn. Nàng đã sống hai kiếp, nhưng chưa bao giờ thấy được cô bé nào xinh đẹp như thế. Khuôn mặt cô bé tinh xảo như được mài từ ngọc, không khác nào một tiểu tiên nữ giáng trần hoàn toàn hút hồn nàng.
Nhưng dung mạo của người phụ nữ Mông Tộc kia lại trông hơi bình thường, có nhìn thế nào cũng chẳng thể sinh ra được một bé gái xinh đẹp như thế mới đúng chứ nhỉ?
Nàng bất giác đi qua đó.
“Hi… cô bạn nhỏ…”
Nàng không biết nên đánh tiếng chào một đứa bé ra sao, tiếng “hi” kia nghe rất kỳ cục.
Cục bột nhỏ không để ý đến nàng, bé con cau mày, dáng vẻ lạnh lùng. Còn người phụ nữ Mông Tộc kia lại cảnh giác, bà ta ôm chặt đứa bé, dùng tiếng Mông Tộc hỏi nàng một câu:
“Ngươi là…?”
Hạ Sơ Thất căm ghét chuyện mình không hiểu “ngoại ngữ”, chỉ có thể dựa vào biểu cảm của bà ta, nhìn ra được nỗi sợ hãi của đối phương. Vì không để người ta phòng bị, nàng hắng giọng, cố gắng tỏ ra thân thiện, rồi lại dùng tiếng Hán nói, “Hi, ta là Sở Thất, xin hỏi bà là mẹ của tiểu cô nương đây ư?”
Người phụ nữ Mông Tộc kia nhìn nàng, rất rõ ràng là bà ta không hiểu nàng đang nói gì.
“Ta không biết ngươi.”
Bà ta nói tiếng Mông, Hạ Sơ Thất nói tiếng Hán nên không có cách nào giao lưu với nhau được.
“Hì hì, trước đây không quen biết, nhưng chẳng phải bây giờ đã quen biết rồi ư?”
Hạ Sơ Thất cười dịu dàng, muốn rút ngắn quan hệ giữa hai bên, nhưng người phụ nữ Mông Tộc kia trông có vẻ đã mất kiên nhẫn, bà ta nhìn nàng chằm chằm, ôm cục bột nhỏ đang tò mò trong lòng rồi xoay người rời đi.
“Này…”
Hạ Sơ Thất hoảng hốt, không biết vì sao nàng có một cảm giác rất mãnh liệt là muốn làm quen với đứa bé này, rất muốn ôm nó, nàng đuổi theo bất chấp, kéo tay người phụ nữ kia lại.
“Đại tỷ!”
Người phụ nữ kia cảnh giác, xoay đầu lại, “Ngươi muốn làm gì?”
Hạ Sơ Thất hé môi, cố gắng nhớ lại vài câu tiếng Mông mà nàng từng học ở chỗ Như Phong, rồi nhanh chóng rặn ra một câu “xin chào”, nhưng sau đó nàng lại không biết nói thế nào nữa, cứ múa may cả nửa ngày trời mà người phụ nữ kia vẫn không hiểu, thế là nàng bèn luống cuống lấy một chiếc túi thơm từ trong ngực ra, nhét vào tay cục bột nhỏ.