*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhưng hắn không vạch trần, cũng không an ủi.
Song đó lại là một sự an ủi tốt nhất, sự nuông chiều lớn nhất với nàng.
Bầu trời trong xanh dần dần tối màu, ánh nắng đỏ rực suốt một ngày cũng bị mây đen nuốt vào bụng. Bầu trời thảo nguyên Ngạch Nhĩ Cổ dần dần đổi sang phông nền đen.
Ánh lửa sáng lên, sự ồn ào kết thúc.
Hạ Sơ Thất ăn cơm nhà nấu xong liền ợ một cái, cảm thấy thỏa mãn, nàng đang cùng Triệu Thập Cửu thương lượng tối nay đi đâu để tiêu khiển, để cảm nhận buổi đêm ở Ngạch Nhĩ Cổ thì thấy Nhị Bảo công công đi vào trong bộ dạng cúi đầu ủ rũ.
Dường như cậu3ta bị đả kích gì đó, gần như không có tâm trạng thu dọn bát đũa.
“Sao vậy, đại soái ca trắng trẻo tròn trịa?”
Hạ Sơ Thất cười, trêu ghẹo cậu ta.
“Cô nương…” Trịnh Nhị Bảo trề môi, trên khuôn mặt trắng mập là thịt mỡ lắc lư, vốn cậu ta muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt gia nhà mình đen thui, cậu ta lại nuốt ngược trở vào, rũ mắt lẩm bẩm một câu, “Không có gì.”
Hạ Sơ Thất cười khẽ, vỗ bàn theo nhịp.
“Rõ ràng là có chuyện, muốn thoát khỏi mắt thần của ta à? Mau khai ra đi!”
Trịnh Nhị Bảo mếu máo, vẫn không nói gì, đến khi Triệu Tôn nói một chứ “Nói!”, cậu ta mới2đặt bát xuống, quỳ “bịch” xuống đất, thỉnh tội trước rồi mới gào khóc tỉ tê.
“Thua rồi! Thua hết rồi!”
Thua cái gì?
Hạ Sơ Thất kinh ngạc.
Không lâu sau, nàng đã biết được đầu đuôi câu chuyện từ miệng Trịnh Nhị Bảo.
Đoàn người của họ đã đến Ngạch Nhĩ Cổ được hơn nửa ngày, Triệu Tôn không bố trí nhiệm vụ nào, ngoại trừ những người phụ trách đứng gác ra thì những người còn lại đều có thể tự do hoạt động. Thành trấn Ngạch Nhĩ Cổ không những náo nhiệt mà còn khác với đại đa số khu vực Mạc Bắc khác là nơi đây có khá nhiều hạng mục giải trí của người Nam Yến.
Từ xưa đến này, hình thức giải trí1không thể nào thiếu được cờ bạc.
Trong thành Ngạch Nhĩ Cổ có một đổ phường lớn, nghe nói do người Nam mở, tên là “đổ phường Thiên Kim”, vốn dĩ các thị vệ không định đi, kết quả bị lão già Hải Nhật Cổ dụ dỗ, nói rằng dễ thắng tiền, bèn hẹn cùng đi chơi một ván, kết quả đúng là thắng không ít.
Lúc chạng vạng, nghe được tin tốt như thế nên Nhị Bảo công công không khống chế được, bị bạc làm cho mụ mị đầu óc, lấy hết tài sản ra để họ đặt cược giúp, kiếm chút tiền lời. Kết quả lại hóa xui, không những không cảm nhận được niềm vui đặt cược mà còn mất hết vốn1liếng.
“Lão gia, tiền mua quan tài của nô tài… mất hết rồi!”
Triệu Tôn nhìn dáng vẻ thương tâm của cậu ta, bèn nở nụ cười nhẹ.
“Bây giờ ngươi chưa chết được đâu, không vội, từ từ kiếm lại.”
Độc ác quá! Hạ Sơ Thất cảm thán rồi lắc đầu.
Trịnh Nhị Bảo khịt mũi, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm càng lúc càng nhăn nhó, “Lão gia, nô tài còn phải nhận nuôi một đứa con trai mập mạp… Trước khi đi, nô tài đã nhờ người ở quê nhắm một đứa, định nhận một đứa lo hương hỏa… Xem ra bây giờ không nuôi được rồi…”
Triệu Tôn gật đầu, nhìn cậu ta, có vẻ như rất hiểu.
“Lui xuống đi, nhận mười gậy, rút kinh nghiệm.”
Quá1đáng thương, đã thua còn phải ăn gậy? Hạ Sơ Thất nhìn thấy ánh mắt “cầu cứu” của Trịnh Nhị Bảo thì nhìn Triệu Tôn, dùng chất giọng trêu ghẹo rất chi là thoải mái, “Lão gia, người lương thiện như chúng ta không thể nhìn Nhị Bảo công công không nuôi được con, còn mất luôn tiền mua quan tài, đúng không?”
Triệu Tôn lười biếng dựa vào đệm mềm, nhìn nàng với vẻ như cười như không.
“Nếu không thì phải làm sao?”
“Đi thắng lại!” Khi Hạ Sơ Thất nhìn thấy chữ “đổ phường Thiên Kim” trong miệng Trịnh Nhị Bảo thì trong lòng đã bắt đầu phấn khởi rồi. Đó chẳng phải nơi mà cục bột đã nói ư?
Nàng phải đi gặp bé con.
“Không được.” Giọng nói của Triệu Tôn vẫn mang dáng vẻ lười nhác.
Hạ Sơ Thất nhìn khuôn mặt thản nhiên của hắn, thấy hơi ngứa răng.
“Có gì không được chứ? Cứu một mạng người như xây bảy tòa tháp.”
“Cứu mạng ai?” Triệu Tôn nhướng mày.
Hạ Sơ Thất lườm Nhị Bảo công công đang nhăn mặt, nàng ra hiệu, tên kia bèn liều mạng khấu đầu, sau đó gào trời trách đất, “Lão gia, nô tài không thể sống nổi nữa rồi, nô tài mất tiền mua quan tài rồi, mất đứa con trắng trẻo, e rằng sau này không thể hầu hạ lão gia và cô nương nữa rồi, nô tài, nô tài...”
Cậu ta nhìn phản ứng của Triệu Tôn, thấy không thể diễn tiếp được nữa.
Triêu Tôn lườm cậu ta, hừ lạnh.
“Mười gậy không chết được, một trăm gậy chắc đủ nhỉ, đi đi.”
“Hả!” Suýt chút nữa Trịnh Nhị Bảo đã lăn đùng ra ngất.
Nói ra Hạ Sơ Thất vẫn luôn rất bái phục khả năng diễn xuất của Nhị Bảo công công, nhưng giờ đây thấy cậu ta diễn dở như thế, nàng che mặt, cũng muốn tẩn cậu ta một trận.
Nàng thở dài, nhìn Triệu Thập Cửu, “Lão gia, vàng thật không sợ lửa, chỉ đánh bạc mà thôi, chuyện nhỏ, chàng sợ gì chứ?”
Triệu Tôn đen mặt hỏi ngược lại, “Lão gia ta sợ gì chứ?”
Hạ Sơ Thất vui vẻ, “Sợ hết bạc.”
Nhà giàu Triệu lão gia trong túi không có tiền nghe được câu này, mặt hơi đổi sang màu xanh, Hạ Sơ Thất cười hì hì, khoác tay hắn với thái độ cực kì thân thiện.
“Yên tâm đi, nha đầu sẽ không làm lão gia mất mặt đâu. Tiền thôi mà! Trong túi nha đầu có đầy.”
“Hừ!”
Triệu Tôn thong thả đứng dậy, nắm ngược lại cổ tay nàng, đi qua bên người Trịnh Nhị Bảo rồi vứt lại một câu, “Đi theo, nếu hôm nay thắng sẽ tha cho ngươi. Nếu như thua, ngươi đợi vào quan tài đi!”
“Hả! Nô tài…”
Trịnh Nhị Bảo lại kêu gào thảm thiết, xụ mặt chán chường, lết xác đi theo.
Vô số người căm ghét đánh bạc. Nhưng nó lại là một hoạt động được truyền thừa theo sự phát triển của nhân loại. Trên thế gian có rất nhiều thứ biến mất trong dòng sông lịch sử, nhưng nó không những được lưu truyền mà còn được lưu truyền càng lúc càng thú vị, chủng loại càng lúc càng nhiều.
Lúc này vẫn còn sớm, nhưng đối với đám ma bài bạc đi suốt đêm không về thì lại là thời điểm tốt nhất. Trong đổ phường Thiên Kim đông nghịt người, kiểu đánh bạc nhiều vô số kể, nào là chọn chẵn lẻ, xúc xắc, bài cào, đập giấy vân vân… đủ kiểu đa dạng muốn gì cũng có. Nhưng giống với đại đa số những trò đánh bạc thời này, chủ yếu vẫn tiến hành bằng cách đổ xúc xắc.
Gió bên ngoài rất mát mẻ, nhưng khi Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn vào đổ phường thì bầu không khí bên trong lại rất ngột ngạt. Trong đổ phường ồn ào sôi nổi có vô số người đang gào “lớn, nhỏ, xuống xuống xuống, đặt đặt đặt”. Hạ Sơ Thất nhìn thấy cảnh này liền vô thức cau mày lại.