*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đợi đến ngày ngươi chiếm được kinh sư, ta sẽ phân cao thấp với ngươi sau.”
“Trước nay ta không thích chủ động gây chiến.” Triệu Tôn nói, “Nhưng nếu Nặc Nhan vương tử có lòng… ta cũng có thể hầu hạ đến cùng.” Hắn nói xong xoay đầu ngựa, thoáng cất giấu sự lạnh lùng trong mắt, nhìn Hạ Sơ Thất và Tiểu Thập Cửu đang trề môi vẫn luôn im lặng trong lòng nàng, đáy mắt hắn trông hệt như băng tuyết vừa mới tan, khóe môi nở một nụ cười vô cùng hiền từ.
“A Thất, chúng ta đi thôi.”
“Được.” Hạ Sơ Thất nhìn cục bột nhỏ vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ, con tim của nàng sắp bị vò nát đến nơi rồi, nàng chăm chú nhìn chiếc xe ngựa đen kia rồi khẽ hô một tiếng “cha”, chạy về hướng mặt3trời mọc.
“Cáo từ!”
Triệu Tôn lạnh lùng hô lên, Đại Điểu cất tiếng, tung vó chạy đi.
Từ đầu đến cuối, Đông Phương Thanh Huyền không hề xuống xe, cũng không vén rèm, đến khi nhóm mấy chục người kia rời đi, biến thành từng chấm đen nhỏ dưới sườn dốc, hắn ta mới vén rèm phóng tầm mắt nhìn theo.
“A Mộc Cổ Lang…”
Lúc này, từ phương xa vọng đến tiếng nói mang theo tiếng nức nở của Bảo Âm.
“A Mộc Cổ Lang…”
Lại thêm một tiếng nữa.
“A Mộc Cổ Lang… Hức… A Mộc Cổ Lang… Ta muốn A Mộc Cổ Lang…”
Giọng của bé con non nớt, mềm mại, hệt như một chú gà con vừa chui ra khỏi vỏ, con bé dùng chất giọng non nớt của mình gọi cái tên nó quen gọi nhất từ khi sinh ra đến nay, chưa từng rời xa bao giờ. Tiếng2khóc càng lúc càng lớn, nhưng bé con cũng càng lúc càng xa Đông Phương Thanh Huyền.
“Nặc Nhan…”
Hốc mắt Như Phong đỏ ửng, bỗng thấy hơi buồn khi phải chia ly.
“Đi thôi, về thành!” Đông Phương Thanh Huyền buông rèm xuống, cứ như không nghe thấy tiếng khóc của con bé, ngón tay trắng nõn vuốt ve cạnh xe, trong giọng nói trầm thấp, vẫn mang theo nét cười như thuở nào.
“Khi đi Âm Sơn, mang theo Hạ Công…”
Vừa qua giữa trưa nên mặt trời nắng nóng như lửa.
Dưới dãy núi uốn lượn, trong thôn Dát Tra im ắng, ánh nắng trắng sáng đốt nóng mặt đất, gần như không nhìn thấy một bóng người nào.
Trong lều vải, Triệu Tôn nằm nghiêng người trên một chiếc giường gỗ nhỏ, hai mắt khép hờ. Hạ Sơ Thất ngồi trên một chiếc ghế con sau giường, nàng khom1người quan sát nét mặt của hắn, đôi bàn tay nhỏ nhắn xoa bóp nhẹ đỉnh đầu của hắn. Thời gian trôi qua từng chút một, nàng bỗng dưng thở dài.
“Lão gia, với tình hình thế này, chàng vẫn hold được chứ?”
“Hô được chứ?” Triệu Tôn nheo mắt, “Nghĩa là gì?”
“Khụ! Tức là…” Mỗi khi Hạ Sơ Thất nói từ mà hắn không hiểu, trong lòng nàng luôn cảm thấy thành tựu khi bắt nạt người xưa, nàng cười khẽ rồi giải thích, “Chàng bị con gái nhà chúng ta quật từng bừng như thế, chàng có kiên trì nổi không?”
“…” Triệu Tôn trêu nàng, “Về mặt nào?”
“Chàng cho rằng là mặt nào?”
“Lão gia có thể kiên trì được hay không, A Thất biết rõ nhất, cần gì phải hỏi?” Sau khi nhận được cái trợn mắt của nàng, hắn mới khép hờ hai mắt, ừ1một tiếng, rồi cười khẽ.
“Tuy Bảo Âm hơi nghịch một chút nhưng lại giống con gái của ta.”
“Cái gì gọi là giống con gái của chàng? Bảo Âm là con gái của chàng đấy nhé!”
Vì để bé con có thể nhanh thích ứng với cuộc sống mới, có thể nhanh chóng chấp nhận cha mẹ ruột nên hai người không đổi tên con bé, thế là nhũ danh “Bảo Âm” mang theo đặc trưng Mông Tộc này được gọi đến tận bây giờ. Gọi quen rồi, cũng thấy thuận miệng.
Hạ Sơ Thất phê bình Triệu Thập Cửu, nghĩ đến đứa con gái chỉ mới vài ngày đã làm nàng đau đầu, thế là bất giác mạnh tay, ngón tay trắng nõn xoa đều đều huyệt trên đỉnh đầu hắn, nàng nghĩ ngợi rồi tỉnh ngộ ra, “ồ” một tiếng.
“Với người có tính tình lương thiện đơn1thuần như thiếp, sao có thể sinh ra một đứa con gái nghịch ngợm như Bảo Âm chứ? Hóa ra đều là công lao của chàng à? Đứa bé này quả thật rất giống chàng…”
“Ừ, so với gia khi đó suýt chút nữa đã thiêu rụi hoàng cung… thì chuyện con gái ta làm bây giờ quả thật chẳng đáng nhắc tới. Nàng cứ để mặc nó đi, quậy vài ngày rồi từ từ cũng sẽ ổn thôi. Nó mới vừa xa Đông Phương Thanh Huyền, trong lòng đang khó chịu đấy.”
Hạ Sơ Thất nhìn khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng nào của hắn, thở dài.
“… Chàng cứ chiều con bé đi.”
“Con gái là phải chiều, chiều nó thì có gì không tốt?”
“Sau này cho chàng lãnh hậu quả!” Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm, nhéo mũi hắn, nàng thò đầu tới, cúi xuống nhìn hắn, “Lần sau bị con bé bắt nạt, đừng có đến tìm thiếp tố cáo đấy nhé.”
Triệu Tôn khẽ ừ một tiếng, liếc nhìn nàng, “Bị bắt nạt… cũng cam lòng.”
Mặt Hạ Sơ Thất thoáng trầm xuống, nàng “xì” một tiếng, cảm thấy không vui rồi đứng dậy thu tay về, cầm một chiếc khăn lông lau tay, không nói năng gì cũng không xoa bóp cho hắn nữa, rõ ràng là không được vui cho lắm. Triệu Tôn hơi cau mày lại, nghiêng đầu nhìn nàng, sau đó ôm eo nàng, kéo nàng tới.
“Sao thế? Lật mặt còn nhanh hơn thay đổi thời tiết!”
“Ghen!” Hạ Sơ Thất làm mình làm mẩy lườm hắn, hừ mũi, chế nhạo, “Triệu Thập Cửu, thiếp phát hiện sau khi con gái chúng ta trở về, địa vị của thiếp trong lòng chàng đã không còn như xưa nữa… Sớm biết như thế, sao thiếp không sinh đứa con trai đi nhỉ?”
Triệu Tôn nhìn dáng vẻ giận dỗi của nàng, ánh mắt hắn lóe lên nét cười.
“Ghen với cả con gái nhà mình, A Thất càng ngày càng chẳng ra sao.”
“Ai kêu con bé không chịu thân thiết với thiếp? Nó đối xử với chàng còn tốt hơn với thiếp! Ghen tị quá đi mất!”
Hạ Sơ Thất rũ mắt, dáng vẻ bất lực.