*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triệu Tôn cười: “Có lẽ ông ta có tài nghệ gì đó đặc biệt chăng? A Thất không biết thôi, những người có kỹ năng đặc biệt trên đời này đa phần đều là người kỳ quái, không thích gần gũi ai. Nàng không cần bận tâm làm gì.”
Hạ Sơ Thất gật gù, không nghĩ lung tung nữa, nhanh bước chân lên bắt kịp Triệu Tôn, không quay đầu nhìn về phía lão già quái gở kia nữa.
Lần thứ hai tiến vào hoàng lăng Âm Sơn, tâm tình của Hạ Sơ Thất khác hẳn so với lần trước.
Khi đó nàng chẳng khác nào nghé non mới sinh, sự tò mò đã chiến thắng mọi sợ hãi.
Nhưng lúc này, nàng lại có cảm giác như đi trên băng mỏng, không dám lơ là một chút nào.
Ngày đó, trong3một khắc trước khi Lầu Hồi Quang Phản Chiếu chìm vào trong hồ nước sôi, nàng tưởng rằng số mình đã tận, đã chuẩn bị sẵn tâm lý cùng sống cùng chết với Triệu Tôn, ai ngờ tình thế đảo ngược, nàng lại thoát chết. Nàng nghĩ nàng với Triệu Tôn đã vĩnh biệt tại đó, không ngờ Triệu Tôn lại còn sống. Khi nàng rời khỏi Âm Sơn đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ quay trở lại hoàng lăng này nữa, nhưng hôm nay nàng lại trở về đây.
Kế hoạch không nhanh bằng sự biến hóa, thế sự quả nhiên khó lường.
Vẫn là chỗ ấy, vẫn là những con người ấy.
Nhưng... tình hình hoàn toàn khác xa trước kia.
Tám phòng cơ quan ở tiền điện hoàng lăng đã chìm, một ngàn không trăm tám mươi2cục ở hậu điện biến hóa thế nào không ai biết.
Tuy Đông Phương Thanh Huyền có mô hình cơ quan để tham khảo, nhưng năm đó khi Triệu Tôn thoát ra khỏi hồ nước sôi, Lầu Hồi Quang Phản Chiếu và các cơ quan một lần nữa khởi động lại, liệu có gây ra ảnh hưởng gì tới một ngàn không trăm tám mươi cục ở hậu điện hay không? Còn một chuyện nữa, hoàng thái hậu Nguyên Chiêu, cũng chính là “kẻ trộm mộ” trong mắt Hạ Sơ Thất kia, bà ta vốn là người tâm tư khó dò, rốt cuộc mô hình cơ quan này là thật hay giả, ai mà biết chắc chứ? Nói cách khác, mô hình cơ quan có giống với một ngàn không trăm tám mươi thế cục hay không vốn1chẳng ai dám chắc chắn.
Con đường từ sườn Bắc tiến vào Lầu Hồi Quang Phản Chiếu trong hoàng lăng đã được người Bắc Địch tu sửa. Con đường mà năm đó Đông Phương Thanh Huyền và Nguyên Hữu đào để tìm Triệu Tôn cũng được cải tạo hoàn thiện, có vẻ chỉnh tề hơn nhiều.
Một nhóm trăm người tiến vào chỗ vốn dĩ đặt Lầu Hồi Quang Phản Chiếu rất thuận lợi, không tốn bao nhiêu thời gian.
Đúng thế, chỉ có thể nói là từng đặt mà thôi.
Đã không còn lầu, hồ cũng biến thành đất bằng, chỉ còn có hơi nóng vẫn đang bốc lên ngùn ngụt. Người vừa thử tới gần đã cảm thấy nóng nực khó chịu. Có điều, vì không gian khép kín đã được mở ra, lại trải qua thêm hai năm1nên mùi vị của Bách Mị Sinh đã nhạt đi rất nhiều, nếu không cẩn thận kiểm tra thì khó lòng phát hiện. Nhưng để đảm bảo an toàn, trước khi vào lăng, Hạ Sơ Thất vẫn nấu mấy nồi “canh tỉnh táo” ở trong quân doanh Bắc Địch, bảo mọi người uống vào.
“A di phò phò!”
Hạ Sơ Thất nhìn xung quanh, không thấy cửa vào hậu điện của hoàng lăng thì không khỏi thở dài một tiếng.
Lúc trước khi bọn họ tiến vào tám phòng ở tiền điện vẫn có vòng cơ quan để kích mở, điểm bắt đầu của hậu điện lại là ở Lầu Hồi Quang Phản Chiếu, nhưng nơi này đã sớm thay đổi, căn bản là không thể tìm được cửa vào.
“Không có đường thì vào kiểu gì đây?”
Đây là câu hỏi1trong lòng tất cả mọi người, nhưng chỉ có Hạ Sơ Thất hỏi ra miệng.
Không ai trả lời nàng, nàng nhàm chán liếc mắt nhìn hai thị vệ đang khiêng mô hình cơ quan ở bên cạnh Như Phong, lại chắp hai tay lại niệm một tiếng mô Phật, sau đó trừng mắt nhìn Triệu Tôn.
“Xin hỏi vị thí chủ này, chàng có hiểu gì không?”
Triệu Tôn thản nhiên nhìn lại nàng, “Thí chủ không hiểu.”
Hạ Sơ Thất nhún vai tiếc nuối, lại nhìn về phía Đạo Thường sau lưng hắn.
“A di phò phò! Đại sư, ông có biết không?”
Đạo Thường nhìn về phía đó, đuôi lông mày hơi run lên, “Đại sư không hiểu.”
Nhại lời nàng à? Thật không ngờ lão hòa thượng này cũng đáng yêu ra phết! Hạ Sơ Thất phì cười, hắng giọng, ghé sát vào ông ta, cúi đầu hỏi: “Đại sư, bệnh trĩ đã khỏi hẳn chưa?”
Đạo Thường xấu hổ, “A di đà Phật!”
Trên đời này có quá ít người phụ nữ dám hỏi như thế, mà loại người hỏi trực tiếp như Hạ Sơ Thất thì Đạo Thường chưa gặp bao giờ. Đương nhiên, nàng vốn có xuất thân là bác sĩ, quá thường thấy rồi nên không để trong lòng. Có điều, nhìn gương mặt già nua đã đỏ bừng của Đạo Thường, nàng đột nhiên bùng phát thiện tâm, không hề hỏi tiếp nữa.
“A di phò phò.”
“A di đà Phật.”
“...”
Lần này, Hạ Sơ Thất cạn lời thật.
Đại sư Đạo Thường đúng là người thú vị.
“Lấy đuốc tới đây...”
Triệu Tôn trầm giọng nói một câu, Trần Cảnh nhanh chóng nhận lấy đuốc trong tay một thị vệ rồi đi tới trước mặt hắn.
“Điện hạ!”
Triệu Tôn khẽ đáp một tiếng “ừm” rồi không nói gì thêm nữa, chỉ cẩn thận cầm đuốc tìm kiếm trên nền cũ của Lầu Hồi Quang Phản Chiếu và hồ nước sôi trước đây, dựa vào phương hướng trong trí nhớ, chậm rãi sờ soạng ở khu vực thang trời đã bị bùn đất lấp kín, sau đó quay đầu nhìn về phía Hạ Sơ Thất.
“A Thất qua đây.”
Hạ Sơ Thất đứng cách hắn hơn hai trượng, không thấy rõ khẩu hình của hắn nhưng dựa vào cảm giác, nàng cũng biết hắn đang gọi mình.
Nàng đi tới, không nhịn được nhăn mày, “Có chuyện gì thế?”
Như nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt Triệu Tôn dường như cũng lạnh lẽo hơn, “Có phải chỗ này không?”
“Gì cơ?”
“Thang trời!”
Nghĩ tới thang trời, trái tim Hạ Sơ Thất co rút lại, ậm ừ một chút rồi nhìn hai bên, sờ soạng trên tường đá, “Sao đang yên đang lành lại sửa chỗ này thành cái dạng này chứ? Thiếp không chắc lắm.”
Triệu Tôn gật đầu, quay lại nhìn Đông Phương Thanh Huyền.
“Đào.”
Một chữ, giọng điệu thản nhiên nhưng ý tứ không hề có ý bỡn cợt.
Hắn làm thế chẳng phải là coi Đông Phương Thanh Huyền như người làm hay sao?