*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhất là cung Khôn Ninh nơi hoàng hậu ở, hoàn toàn khác hẳn so với trong tưởng tượng của Hạ Sơ Thất. Nghe nói Trương hoàng hậu thích thanh tịnh, giờ lại ngã bệnh nên miễn đi việc thỉnh an sớm tối của các phi tần hậu cung, lão hoàng đế cũng không cho phép các phi tần đến ảnh hưởng việc tĩnh dưỡng của Trương hoàng hậu, nên cung Khôn Ninh này trở nên vắng vẻ. Cửa sổ xà nhà khắc hoa đỏ thắm, huân hương nhẹ nhàng vấn vương, cô đơn vắng lặng, ngoại trừ trong vườn trông khá nhiều hoa có ra thì cũng chẳng có khác biệt gì mấy so với vườn ngự uyển của hoàng gia.
Biết nàng sẽ đến, hôm nay Trương hoàng hậu đã dành thời gian tắm rửa, cả người trông có tinh thần hơn nhiều, nhưng suy cho cùng tuổi tác cũng đã cao, thần thái sa sút, nước da sau khi ngã bệnh trồng vàng vọt, ngoại trừ bộ trang phục hoàng hậu vô cùng hoa lệ cao quý ở trên người ra thì nhìn từ đầu đến chân trông cũng giống hệt như một cụ bà bình thường.
Nếu nói đến điểm khác nhau thì đôi mắt của bà ta chứa đựng sự minh mẫn mà những phu nhân bình thường khác không hề có.
Dưới hoàng quyền, một người phụ nữ chấp chưởng hậu cung mấy chục năm, tất nhiên là không hề đơn giản rồi. Triệu Tôn chỉ thỉnh an rồi rời đi ngay, một minh Hạ Sơ Thất đối diện với nữ nhân có quyền lực cao nhất của đất nước này, nàng dựa theo những gì đã học lúc trước, tiến hành thỉnh an, sau đó đứng sang một bên chờ căn dặn. Trương hoàng hậu là một người cực kỳ hiền hòa, bà ta cho lui tất cả mọi người trong cung, chỉ giữ lại một ma ma họ Tôn, lại ban cho nàng ngồi, còn bản thân bà lại nằm dựa người trên chiếc giường gỗ tử đàn lớn khắc hoa, quan sát đánh giá nàng. “Nương nương, dân nữ xemy án trước rồi sẽ bắt mạch cho người.”
Hạ Sơ Thất ngồi xuống cạnh chiếc bàn nhỏ trước giường, mỉm cười. Hôm nay nàng đến với thân phận là gia quyển của phủ Định quốc công chứ không phải là đại phu. Nhưng đại thái giám Hồ Hòa của cung Khôn Ninh sớm đã chuẩn bị xong y án của Trương hoàng hậu, đặt ngay trên chiếc bàn trước mặt nàng. Trương hoàng hậu mỉm cười nhìn nàng, xoay chuyển xâu chuỗi Phật trong tay, họ mạnh, nở nụ cười yếu ớt.
“Bổn cung không vội. Ngươi uống ngụm trà trước đã, thanh giọng.” Hạ Sơ Thất cong môi, đáp lại bằng một nụ cười, “Không sao ạ, sức khỏe của hoàng hậu nương nương quan trọng hơn.” “Khụ khụ!” Sau một tiếng ho nặng nề, đợi Tôn Ma Ma cầm bồn nhổ đến, Trương hoàng hậu nhổ xong, bà ta hắng giọng rồi mới lắc đầu, “Bổn cung biết rõ cơ thể của mình, vào cái tuổi này rồi, không thể bằng lũ trẻ các ngươi được. Qua được một ngày xem như một ngày, đợi ngày nào không vượt qua được nữa thì đi gặp Diêm Vương gia thôi.”
“Nương nương nói gì vậy?” Nói chuyện với nữ nhân trong hậu cung, lúc nào Hạ Sơ Thất cũng phải chú ý cẩn thận, “Người là mẫu nghi thiên hạ, tích thiện hành đức, tất nhiên là hồng phúc tề thiên rồi. Người là người có phúc phận nhất của Đại Yến, nếu để dân nữ nói, cho dù là Diêm Vương lão gia, gặp người cũng phải nể nang ba phần, làm gì dám nhận người chứ?”
Không thể không nói, Hạ Sơ Thất rất biết cách nịnh nọt.
Trương hoàng hậu nghe xong, cổ họng bà ta kêu ùng ục như hộp kéo gió, thở dốc.
“Cô nương này, biết nói chuyện thật, dáng vẻ không những thanh tú mà còn có nét khí khái mà người khác không có được, hèn gì lão Thập Cửu xem như bảo bối, không chịu bất kỳ cô nương nhà nào khác, cũng nói với bệ hạ gì mà cưới một hiện thể đã đủ rồi, giờ thì xem như bốn cũng đã hiểu...”
Bà vừa cười vừa ho, lại gọi Tôn ma ma đến. “Đi lấy cây trâm cài tóc đuôi phượng kia của ta đến, ban thưởng.”
Tôn ma ma hơi kinh ngạc, “Nương nương, đó là của hồi môn của người...” Trương hoàng hậu ho khan hai tiếng, dáng vẻ yếu ớt, “Đi lấy! Người sắp chết rồi, giữ những thứ này lại làm gì?” “Vâng thưa nương nương.” Tôn ma ma vốn là nha đầu trong nhà mẹ đẻ của Trương hoàng hậu, đã theo bà mấy chục năm nên biết cách quan sát sắc mặt.
Hạ Sơ Thất đứng dậy tạ ơn, cũng không tỏ biểu cảm “kinh ngạc vui mừng khi được sủng ái”, nàng chỉ tiếp tục lật xem y án. Những ghi chép về bệnh tình của Trương hoàng hậu do các thái y để lại lúc trước đều rất đơn giản, lật qua lật lại đều na ná nhau: “Trúng gió tái phát, u uất thành u.”
U uất? Bà là hoàng hậu cao quý, sao mà “u uất” được?
Hạ Sơ Thất thở dài trong lòng, tiếp tục lật xem, “Tà nhiệt lan vào phổi, chất dịch ngưng tụ lên thành viên, cản trở lưới phổi, máu huyết tắc nghẽn, dẫn đến đờm nhiệt và tụ máu, gây nên u, máu cũ thịt thối hóa thành mủ, lưới phổi tổn thương, dịch mủ chảy ra ngoài.”
Đọc từng dòng một, từ trong y án ghi chép cho thấy, các thái y đều thống nhất cho rằng Trương hoàng hậu mắc phải chứng “u phổi”. Xem xong y án và phương thuốc, trên cơ bản đều là thuốc trị u phổi, nhưng vì sao bà ấy uống thuốc lâu như thế mà vẫn không thấy hiệu quả?
Đóng y án lại, nàng xoay người đi đến hành lễ. “Nương nương, cho phép dân nữ bắt mạch cho người.” Trương hoàng hậu mỉm cười, rồi xê dịch cơ thể nằm thẳng xuống. Nhưng Hạ Sơ Thất còn chưa đặt tay lên thì Tôn ma ma sau khi đi lấy chiếc hộp trang sức trở về hoảng hốt chạy đến, bà ta muốn đi lấy khăn tay đặt lên cổ tay của Trương hoàng hậu thì bị Trương hoàng hậu ho khan ngăn cản lại. “Không cần, lấy đâu ra nhiều quy tắc thế?”
“Vâng thưa nương nương.” Tôn ma ma cúi đầu xuống, lùi ra. Hạ Sơ Thất quan sát sắc mặt của Trương hoàng hậu, dò mạch cổ tay, im lặng mím chặt môi. Nàng vừa suy nghĩ về bệnh tình, vừa nghĩ xem rốt cuộc Trương hoàng hậu là kiểu người như thế nào. Dần dần, mặt mày của nàng trở nên nghiêm trọng. Chỉ cần nhìn lướt qua nàng, dường như Trương hoàng hậu đã nhìn ra được điều gì đó, “Có gì cứ nói, đừng ngại.” Con tim Hạ Sơ Thất chùng xuống. Theo chẩn đoán của nàng, bệnh Trương hoàng hậu mắc phải có lẽ là “ung thư phổi”. Nhưng thời này lại chưa có cách nói “ung thư”. Còn cái thứ như “ung thư”, với kỹ thuật của hiện tại cũng không thể một bước chuẩn đoán chính xác được, nàng chỉ có thể suy đoán qua triệu chứng và mạch tượng. Nhưng cho dù thế nào, mắc phải “ung thư” đã là rất khó chữa khỏi. Trải qua chuyện của thái tử, nàng đã cẩn thận hơn. Trị khỏi, trị không khỏi, đều không thể hứng lấy chuyện lên người, nói không chừng còn gây thêm phiền phức cho Triệu Tôn. Thà bịt kín con đường này còn hơn chừa lối cho người khác tỉnh kể nàng, kẻ nào tính kể nàng kẻ ấy sẽ toi đời thôi.
Hạ Sơ Thất vốn là một người to gan, nàng trầm ngâm trong chốc lát rồi thu tay về. “Bẩm nương nương, bệnh của người không giống như u phổi...” Nàng kéo dài giọng, ánh mắt lấp lóe, muốn nói lại thôi.
Trương hoàng hậu khẽ biển sắc, “Thể thì là bệnh gì? Ngươi cứ nói rõ ra.”
Hạ Sơ Thất củi đầu, quỳ xuống trước giường, “Nương nương, dân nữ không dám nói.” Trương hoàng hậu ho khan, xua tay cho Tôn ma ma lui xuống, giữ lại một mình nàng, lúc này mới trầm giọng xuống.
“Nói! Bổn cung thứ cho người vô tội.” Điều Hạ Sơ Thất đợi chính là câu nói này. Nàng từ từ ngẩng đầu lên, lên tiếng.
“Nương nương, người có thể đã bị trúng độc...” Chữ “độc” vừa thốt lên, trong điện trở nên tĩnh lặng. Trương hoàng hậu không nói gì, Hạ Sơ Thất nhìn bà cũng không nói gì. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, ánh mắt phức tạp của Trương hoàng hậu cất giấu đi sự dò xét và hoài nghi, thần sắc cũng dịu xuống, khẽ giơ tay lên với nàng, “Ngồi qua đây nói chuyện.” Con tim “lơ lửng” cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng Hạ Sơ Thất lại không ngồi. “Nương nương, dân nữ cả gan nói thẳng, kính xin nương nương thứ tội” Trương hoàng hậu kéo một chiếc chăn, thong thả đắp lên eo, động tác không vội không hoảng, nhưng bàn tay hơi run rẩy kia không lọt qua khỏi tầm mắt của Hạ Sơ Thất. Trước khi nói “trúng độc”, nàng đã nghĩ kĩ rồi, ở cái nơi như hậu cung này, ăn thịt người không nhả xương, cho dù không có ai hãm hại thì kiểu nữ nhân làm hoàng hậu vẫn có thể mắc chứng “hoang tưởng bị hại”, huống hồ với cục diện triều đình rối ren phức tạp như lúc này? Nàng tin Trương hoàng hậu thà tin mình bị “trúng độc”, chứ không thể chấp nhận được mình bị chứng “ung thư” mà bà ấy chưa hề nghe nói đến bao giờ. “Bao lâu rồi? Trúng phải độc gì?” Trương hoàng hậu bình tĩnh trở lại, ngữ điệu vẫn ôn hòa thản nhiên.
Hạ Sơ Thất lẳng lặng nhìn bà, cảm thấy kính phục. Một người phụ nữ xem nhẹ sống chết, không hề đơn giản. “Nương nương, dân nữ vẫn không dám khẳng định, hãy để cho dân nữ kiểm tra kĩ hơn.”
Nàng nói là “độc” thì cũng phải có sự giải thích xác thật, nếu không sao có thể khiến người thông minh như hoàng hậu nương nương tin chứ? Vuốt búi tóc trên đầu, nàng đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn từ gối, chăn, gác chân đến chung trà, bàn trang điểm, kệ đặt hoa, bàn trà, tủ kệ, ghế con, nghiên mực, kệ cố, lư hương, đến tận giá cắm nến họa tiết phượng hoàng khắc thành chữ “thọ” trên chiếc bàn hình chữ nhật đặt nơi góc tường của hoàng hậu, rồi mới khẽ nheo mắt lại.
Bước từng bước đến gần giá cắm nến, nàng giơ tay ra sờ.
Giá cắm nến kia rất tinh tế, có hai đĩa ngọc một lớn một nhỏ ở trên và dưới, bên ngoài được khắc nổi chữ “thọ” tinh xảo, phần để dùng hoa văn cánh sen tạo sự nổi bật, phần thân giá cắm nến điêu khắc họa tiết phượng hoàng, có thể nhìn ra được nó được làm riêng cho hoàng hậu nương nương.
“Nương nương, thứ có độc chính là nó.”
Trương hoàng hậu khẽ biến sắc, “Giá cắm nến có độc?”
Nhìn nét mặt kinh ngạc của bà, rõ ràng là không tin, Hạ Sơ Thất cười khẽ, “Nương nương, người có biết giá cắm nến này được làm bằng gì không?”
Trương hoàng hậu nghĩ ngợi, “Nghe nói là một thứ có tên là Thông thiên thạch, nhân gian phàm tục không thể sinh ra nó được. Chẳng lẽ có gì không đúng ư?” “Thông thiên thạch?” Hạ Sơ Thất giả vờ kinh ngạc, sau đó mới mím môi lại, “Bẩm nương nương, thứ này ở chỗ dân nữ có tên là vẫn thạch. Bản thân nó không có độc, cũng không đến nỗi gây hại đến tính mạng người. Nhưng bên trong loại đá này có ẩn chứa vật chất phóng xạ, chỗ dân nữ lại gọi nó là nguyên tố có tính phóng xạ. Loại nguyên tố có tính phóng xạ này nếu tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn thì không có gì nguy hại, nhưng nếu tiếp xúc trong khoảng thời gian dài, cộng thêm việc dùng nó chế tạo thành giá cắm nến, mỗi ngày khi đốt nến, giá cắm nến gặp phải nhiệt, sẽ gia tăng tốc độ phóng xạ gây hại tới cơ thể người, tích lũy theo tháng năm, nguyên tố phóng xạ sẽ làm cho cơ thể của người sinh ra tế bào đột biến. Loại độc này không giống với các loại độc khác, không dễ phát hiện ra, cũng khó trị liệu...”
Cách dùng từ của nàng rất khác biệt. Trương hoàng hậu từ kinh ngạc, khó hiểu đến sửng sốt, mất một lúc lâu sau mới thở dài. “Hóa ra là thế.”
Hạ Sơ Thất cố tình do dự, muốn nói lại thôi, “cả gan hỏi nương nương, giá cắm nến này từ đâu ra vậy ạ?” Trương hoàng hậu liếc nhìn nàng rồi mới thu tay về đặt trên đầu gối, xoa nhẹ rồi cất tiếng nói, “Ngụy quốc công tiến công cho bổn cung, nói là Thông thiên thần thạch hiếm có khó gặp, nên đặc biệt sai thợ chế tạo cho bổn cung. Loại đá này hiếm có, bổn cung nhìn cũng thấy thích nên cứ dùng suốt.”
Hạ Sơ Thất thẩm thấy vui sướng, quả nhiên nàng đoán không sai.