Hễ là tháp xá lợi thì dưới phần móng sẽ là địa cung, cũng là nơi đặt3 xá lợi tử.
Lối ra xuất hiện, sự tò mò của mọi người bị gợi2 lên, tầm mắt cùng hướng về một nơi.
Đông Phương Thanh Huyề0n cũng ngừng cười, ánh mắt xinh đẹp nhưng tĩnh mịch.
Phía d0ưới phần móng rất tối, ánh sáng của dạ minh châu không thể nào chiế3u tới được.
Một lần nữa đuốc lại được đốt lên, nhờ vào ánh sáng nhấp nháy của nó, mọi người kinh ngạc, ai nấy đều ngớ người ra.
Có rất nhiều thi thể được chất đống trên bậc thang đá dẫn xuống bên dưới. Có người nằm nghiêng trên bậc thang, có người dựa vào thi thể khác, trạng thái khác nhau, động tác cũng khác nhau. Trong đó lại có hai thi thể hơi khác so với những thi thể còn lại, thi thể nam mặc một bộ áo giáp chắc chắn, hông đeo thanh đao dài màu đen, xác nữ có mái tóc đen, đầu hơi gục xuống, dựa vào vai xác nam, hai người ôm nhau thật chặt, mười ngón tay đan vào nhau, có vẻ như bình tĩnh đối mặt với cái chết.
Dáng vẻ của họ giống như tình nhân hoặc phu thê…
Tư thế ân ái… khiến người khác phải xuýt xoa.
Có lẽ vì để bảo vệ lăng mộ của mình, kẻ trộm mộ tạo ra thứ có tác dụng chống phân hủy trong địa cung, tuy mấy cái xác chết kia đã chết khá lâu nhưng y phục và nước da trên người họ trừ việc hơi tối màu ra thì mọi thứ vẫn nguyên vẹn, nương theo ánh lửa loáng thoáng vẫn có thể phân biệt được dung mạo của họ.
Không phải là xá lợi tử ư? Sao lại có nhiều thi thể đến vậy?
Mọi người kinh ngạc, đứng im bất động.
Thời gian như bị đóng băng.
Hạ Sơ Thất mím môi, nhìn những xác chết kia, cả người nàng nổi hết da gà.
Chẳng lẽ bọn họ… cũng là người trong giới trộm mộ?
Có bản lĩnh vào được tới ải tháp xá lợi này, theo lí mà nói họ phải lợi hại lắm mới đúng, vì sao lại bị chết oan ở đây?
Nàng nhìn dáng vẻ của đôi phu thê kia mà bỗng thấy hơi thương tiếc.
Hết cách rồi, ai bảo nàng trời sinh ra đã mê sắc đẹp chứ. Nam nhân kia có tướng mạo anh tuấn, vóc người cao lớn. Còn về nữ nhân kia thì chỉ nhìn thấy được một xíu góc nghiêng, nhưng có thể cảm nhận được nàng ta có khuôn mặt thanh tú, dáng người thướt tha, chắc hẳn là một mỹ nhân chim sa cá lặn. Vả lại, cách ăn mặc của hai người họ dường như cũng không giống với người bình thường.
Hình như không giống với cách ăn mặc của người Trung Nguyên nhỉ?
Nàng phân tích rồi sờ cằm, sau đó nhìn một vòng thì bắt gặp dáng vẻ run rẩy của Đông Phương Thanh Huyền.
Đó là một sự thất thố mà nàng chưa bao giờ từng thấy ở hắn ta.
Trên khuôn mặt hắn ta không còn nụ cười như thường lệ nữa, đôi chân mày nhíu chặt, khóe môi run rẩy, hai chân lảo đảo, dường như không thể đứng vững nữa. Hắn ta vội vàng vịn vào thân tháp xá lợi, nhưng cho dù như thế hắn ta vẫn không thể cố gắng thêm, hai chân mềm nhũn, quỳ ngay xuống đất.
Sự biến hóa bất ngờ như thế khiến mọi người cảm thấy khó hiểu.
Không chỉ Hạ Sơ Thất xoay đầu lại nhìn, mà tất cả những người trong điện đều kinh ngạc nhìn Đông Phương Thanh Huyền chăm chú.
Người trong điện đều hiểu hắn ta là con người thế nào. Tuy thường ngày lúc nào hắn ta cũng nở nụ cười như gió xuân, nhưng thực chất lại không cười bao giờ. Dưới sự che đậy kia, trong xương tủy hắn ta chỉ có sự lạnh lùng và xa cách. Và đây cũng là sự khác nhau giữa hắn ta và Triệu Tôn: Triệu Tôn ngoài lạnh trong nóng. Còn hắn ta thì ngoài nóng trong lạnh.
Một con người như thế, vì sao lại quỳ chứ?
Mà lại còn quỳ trước những xác chết khô kia?
Không cần suy nghĩ nhiều, điểm đáng nghi đã tập trung vào một chỗ: Những thi thể kia rốt cuộc là ai?
Bầu không khí trong điện bỗng chìm vào yên tĩnh.
Lối vào địa cung có gió lạnh thổi qua, cửa động mở to đen ngòm như miệng của một con dã thú, cứ như sẽ hút đi hồn phách con người, vừa mới nhìn thoáng qua sẽ thấy sợ hãi, không dám đến gần bước nào.
Trong sự yên tĩnh, người sống bất động, người chết càng bất động.
Qua một lúc lâu sau, cuối cùng Đông Phương Thanh Huyền cũng cử động.
Hắn ta từ từ di chuyển đầu gối, lê từ bên tháp xá lợi đến cạnh cửa địa cung rồi quỳ dưới bậc tang bên cạnh hai cái xác khô đang ôm nhau kia, ngón tay hắn ta run lên, cẩn than chạm vào, cánh môi cũng run rẩy nhưng không thốt ra bất kì âm thanh nào. Buồn đến mức không thể khóc chính là như thế này.
“Đại hãn…” Như Phong đi theo, muốn đỡ hắn ta lên.
“Đại hãn…” Vô số thị vệ Ngột Lương Hãn khẽ gọi.
Nhưng dường như Đông Phương Thanh Huyền không nghe thấy, yếu hầu của hắn ta di chuyển lên xuống, không đếm xỉa đến người khác mà chỉ lo sửa sang y phục cho hai thi thể kia, dáng vẻ cẩn thận, cung kính và hiếu thuận, nhưng lại luôn im lặng chìm vào suy nghĩ của chính mình.
Hai thi thể kia ôm nhau rất chặt, hắn ta gần như không thể nào tách họ ra được.
Hắn ta vuốt ve trong chốc lát rồi thở dài, không cố gắng tách họ ra nữa nhưng vẫn quỳ dưới đất không đứng dậy. Sau đó hắn ta từ từ xoay đầu lại, nhìn lão già điên đang đứng cạnh hòa thượng Đạo Thường, tuy giọng điệu mang theo ý cười nhưng lại có thể cảm thấy sự lạnh lẽo ở cuối câu.
“Hạ công, ông còn muốn giả vờ đến lúc nào nữa?”
Một tiếng “Hạ công” đã khiến mọi người kinh ngạc.
Lão già điên kia… rốt cuộc là ai?
Hạ Sơ Thất vẫn luôn chú ý đến động tác của Đông Phương Thanh Huyền, khi nhìn thấy lời hắn nói, nàng suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.
Hạ công? Trên thế gian này số người có thể được xưng là Hạ công không nhiều…
Cảm giác quen thuộc và thân thiết dành cho ông già khi nãy khiến nàng bất giác nghĩ đến một khả năng.
Đông Phương Thanh Huyền thấy lão già điên kia không trả lời, hắn ta cười lạnh nhìn Hạ Sơ Thất rồi mới bổ sung.
“Ở trước mặt con gái mình, ông còn cần phải giả vờ nữa à?”
Lão gia điên kia nhìn hắn ta, có vẻ như không hiểu lắm, ông ta há miệng hỏi lắp bắp, “Con gái… con gái?”
Đông Phương Thanh Huyền cong khóe môi, rồi lại cười lạnh, sau đó từ từ chống người đứng dậy.
Hắn ta đi từ lối vào địa cung đến tháp xá lợi, tới gần lão già điên.
“Hạ công, nhiều năm qua ông không hề nghi ngờ thân phật của ta thật à?”
Cơ thể lão già điên gầy nhom, quần áo xộc xệch, râu ria xồm xoàm, bộ dạng trông cũng hơi ngờ nghệch, nhưng vóc người của ông ta và Đông Phương Thanh Huyền không chênh lệch nhau mấy. Dáng vẻ của ông ta lúc cau mày lại không hề thấy hèn mọn chút nào, có thể dễ dàng nhìn ra... trước khi trở nên ngu ngốc, ông ta không phải là một người đàn ông bình thường.