“Đừng nhìn thiế3p như thế, ngại lắm.” Hạ Sơ Thất cong môi mỉm cười, “Thật ra t2hiếp cũng không muốn chết đâu, nhưng thiếp không thể lấy mạng 0của cha ra đổi lấy mạng mình nhỉ? Triệu Thập Cửu, sau này chàn0g phải chăm sóc tốt cho cha thiếp và cả con gái của chúng ta..3. hiểu chưa?”
“Hiểu.” Triệu Tôn gật đầu, rất nghiêm túc.
“Hiểu là được.” Hạ Sơ Thất si mê ngắm nhìn người đàn ông của mình, sau đó suy nghĩ và nói: “Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, chàng mau hứa với thiếp đi… kiểu như khi núi không còn góc cạnh, trời đất hòa vào nhau mới dám chia tay thiếp, kiếp sau vẫn làm phu thê gì gì đó... Còn nữa, sau khi thiếp chết, chàng đừng có tìm người khác, chùa Khánh Thọ của Đạo Thường đại sư khá ổn, rộng rãi sáng sủa, non xanh nước biếc, thích hợp tu hành, chàng hiểu chưa?”
Triệu Tôn thấy nàng cười, hắn cũng cười.
“Hay cho một người đàn bà chua ngoa, chết rồi vẫn muốn trói buộc gia…”
“Biết thiếp chua ngoa là được!” Hạ Sơ Thất vui vẻ, sau đó nghiêng đầu lườm Đông Phương Thanh Huyền, rồi cười ám chỉ: “Được rồi, người có tình, chết có gì đáng tiếc? Chỉ có điều có vài người tâm lí u tối sẽ thảm rồi đây. Đại thù chó má gì chứ? Thi thể cha mẹ còn ở trong kia, nguyên vẹn không có bất kì vết thương nào, cũng chẳng gãy tay thiếu chân... Ai mà biết họ đã chết như thế nào? Đừng có giết sai người, báo sai thù, đó mới là trò cười đấy!”
Khi nàng đá xéo người khác, miệng mồm rất độc địa.
Đông Phương Thanh Huyền sầm mặt nhưng không tiếp lời.
Vô số người trong điện hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất, cảm thấy cách làm của hai người họ rất lạ lùng. Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn đua nhau nói nhảm, có kỳ lạ quá không đây?
Các thị vệ Nam Yến lén vuốt mồ hôi giùm hai người họ. Các thị vệ Ngột Lương Hãn đang trong trạng thái khó hiểu, chỉ cảm thấy Tấn vương và Tấn vương phi… điên hết rồi, điên cả bầy.
Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn trêu vài câu “chàng hiểu thiếp hiểu” với nhau xong, nàng cảm thấy hơi mỏi cổ, thế là bèn di chuyển nhẹ, bực bội dùng khuỷu tay chọt vào người Đông Phương Thanh Huyền đang đứng phía sau.
“Đông Phương Thanh Huyền, buông ra chút coi.”
Bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra của nàng làm Đông Phương Thanh Huyền cong môi, cười thành tiếng.
“Buông nàng ra? Nếu muốn buông ra thì ta cần gì phải bắt nàng?”
Hạ Sơ Thất không nghe thấy câu trả lời của hắn ta, trong mắt của nàng chỉ có Triệu Tôn. Trao đổi ánh mắt với hắn, nàng cảm thấy con tim ngập tràn trong sự ấm áp.
Tuy nàng không nhìn thấy Đông Phương Thanh Huyền, nhưng lại nói với hắn ta.
“Vậy thì ngươi mau lên, muốn ra tay thì ra tay đi, đừng lề mề nữa, cứ siết mãi làm ta thấy khó chịu.”
Không sợ chết nhưng lại sợ siết? Nàng đúng là kỳ lạ.
Đông Phương Thanh Huyền không đếm xỉa đến nàng, hắn ta nhìn Triệu Tôn, “Quyết định rồi?”
“Quyết định rồi.” Triệu Tôn hừ mũi, “Ra tay đi.”
Không biết Đông Phương Thanh Huyền có tin Triệu Tôn sẽ từ bỏ Hạ Sơ Thất thật hay không, hắn ta cong khóe môi lên, như cười như không, nhìn bàn tay Triệu Tôn đang di chuyển từ từ đến thanh kiếm dài bên hông… Hắn ta bỗng dưng siết chặt cánh tay phải, kéo Hạ Sơ Thất vào trong lòng, sau đó vừa cúi đầu, hơi thở bèn phả vào cần cổ trắng nõn của nàng.
“Thơm quá!” Hắn ta hít một hơi.
Con ngươi của Triệu Tôn trở nên sắc bén, ánh mắt như lưỡi dao.
Cơ thể của Hạ Sơ Thất cứng đờ ngay tức thì, nàng nghiến răng nói, “Đông Phương Thanh Huyền!”
Nhưng cho dù nàng có tức giận thế nào thì Đông Phương Thanh Huyền vẫn không để ý, hắn ta ngẩng đầu lên, mỉm cười với Triệu Tôn, “Được, vậy thì ra tay!”
Có ánh sáng sắc bén lóe lên trong điện, kiếm của Triệu Tôn đã rời khỏi vỏ.
Mũi kiếm của hắn không nhắm vào Hạ Sơ Thất mà hướng về phía Hạ Đình Cán. Nhưng người mà hắn giết hiển nhiên lại không phải là Hạ Đình Cán, mà là một binh sĩ Ngột Lương Hãn trông không có gì nổi bật. Trước lúc đó, gã luôn đứng lẳng lặng bên cạnh Hạ Đình Cán.
“A!” Một tiếng kêu thảm vang lên.
Gã binh sĩ kia bị đâm một kiếm vào tay, con dao trên tay rơi xuống. Trong lúc hoảng loạn, gã muốn bỏ chạy theo bản năng. Nhưng sao Triệu Tôn có thể cho gã cơ hội đó chứ? Hoặc nói rằng trong một nơi như tòa điện này, ai có thể chạy thoát?
Không thành công thì thành nhân, chắc là gã đã nghĩ kĩ trước khi ra tay.
“Giết ta đi!” Gã ta thấy Triệu Tôn lao tới bèn nhắm chặt mắt lại.
Triệu Tôn vung tay lên, lao vút người tới trong tiếng kim loại leng keng, không ai nhìn thấy hắn ra tay như thế nào, ngực gã binh sĩ Ngột Lương Hãn kia đã bị một thanh kiếm dài đâm xuyên qua.
Máu tươi bắn tung tóe, tỏa ra vầng sáng đáng sợ dưới dạ minh châu.
Gã kia đến khi chết đi thì hai mắt vẫn trợn to. Gã không hiểu, vì sao Triệu Tôn lại phát hiện ra và giết gã.
Tất nhiên là Triệu Tôn sẽ không kể nguyên do cho gã nghe. Hắn từ từ rút kiếm về, nhìn cái tên mang theo bộ mặt “chết oan” ngã xuống đất, bất động một lúc lâu.
Tia sáng âm u của thanh kiếm hắt vào trong mắt Hạ Sơ Thất.
Nàng hơi nheo mắt lại, chưa kịp nói gì thì Đông Phương Thanh Huyền đã lên tiếng.
“Ngươi nên giữ lại tính mạng của gã.”
“Không cần thiết. Loại người này sẽ không biết quá nhiều chuyện, giữ lại chỉ lãng phí lương thực.”
Khuôn mặt bình tĩnh của hắn, lời nói bình tĩnh của hắn, cộng thêm thái độ của Đông Phương Thanh Huyền, cùng với chuyện kỳ lạ xảy ra trong tháp khiến mọi người nhìn nhau ngơ ngác, không ai hiểu gì.
Tóm lại Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền… là địch? Là bạn? Hay hợp tác?
Vào lúc này, lão già điên lại cười nhẹ, ông ta đi đến bên cạnh hòa thượng Đạo Thường rồi xòe bàn tay gầy nhom trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Đùi gà… muốn ăn đùi gà.”
Dáng vẻ của ông ta rõ ràng là vẫn còn điên mà?
Tóm lại là ông ta điên hay không điên?
Ai cũng sững sờ, còn hòa thượng Đạo Thường thì lại bình tĩnh.
“A di đà Phật!” Ông ta nhìn lão già điên, thở dài bất lực, “Hạ công… đợi đến khi ra khỏi lăng mộ, mới có đùi gà ăn.”
Lão già điên rất không hài lòng, “Đại hòa thượng nhà ông đã nói chỉ cần ta bắt chước nói một câu thì sẽ có đùi gà ăn. Ông lừa người ta.”