Nhưng nàng lại không giống với những 3người phụ nữ khác, không đợi lửa giậ2n bốc ra ngoài, nàng đã ý thức được 0điều gì đó, sau đó kìm lửa giận lại,0 khuôn mặt dần dịu xuống, rồi nở nụ 3cười lạnh bất cần đời.
“Đa tạ ngươi không muốn xơi, nếu không ta còn đường sống chắc?”
Khuôn mặt Đông Phương Thanh Huyền hơi lạnh đi.
Nàng tức giận nhưng lại không chịu bộc lộ một chút cảm xúc bình thường nào ra trước mặt hắn ta, keo kiệt đến mức ngay cả lửa giận cũng không chịu cho hắn ta.
“Nàng đúng là một người phụ nữ nhẫn tâm.”
Mặt Hạ Sơ Thất nặng trĩu, nàng im lặng một hồi lâu mới nhắm mắt lại, chau mày hỏi: “Ngươi muốn nói với ta những lời này à? Nếu là như vậy, e rằng ngươi phải thất vọng rồi, ta không hề thiếu người đả kích mình.”
“A Sở…” Hắn ta muốn nói nhưng thôi.
“Nếu ngươi không có chuyện gì quan trọng, thì hãy nhắm mắt nghỉ ngơi đi”
“Không.” Đôi mắt Đông Phương Thanh Huyền hơi trầm xuống, “Ta có một câu, rất muốn hỏi nàng.”
“Cứ hỏi.” Dáng vẻ lười biếng của Hạ Sơ Thất trông rất mệt mỏi.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn đôi mắt nửa mở nửa khép và thái độ xa cách của nàng, con tim hắn ta bỗng nhói lên, không biết là chua hay chát, là ngọt hay đắng. Hắn ta rất muốn ôm nàng vào lòng, nhưng không thể không nghiêm mặt, duy trì nụ cười lạnh lùng thờ ơ.
“Trong lòng nàng, hận ta đến mức nào?”
Hạ Sơ Thất nhìn miệng hắn ta nói ra từng chữ, sau đó trầm mặc.
Thật ra nàng cũng chưa nghĩ thấu vấn đề này.
Hoặc phải nói là nàng không muốn suy nghĩ kĩ về nó.
Nếu như chuyện dùng nàng uy hiếp Hạ Đình Cán không phải là màn kịch của hắn ta và Triệu Thập Cửu vì muốn tìm ra “nội gián”, vậy thì cách nhìn của nàng đối với hắn ta sẽ thay đổi vô cùng lớn. Ít nhất nàng sẽ xem thường hắn ta... Nhưng sự thật lại đùa cợt với nàng, thì ra tất cả đều là giả.
Nếu nàng là Hạ Sở, mang trên người mối thù máu của phủ Ngụy quốc công, cộng thêm sự bỡn cợt lừa dối của Đông Phương Thanh Huyền, có khi nàng sẽ giận đến mức muốn phanh thây hắn ta ra. Nhưng nàng không phải là Hạ Sở mà chỉ là một linh hồn đến từ dị giới. Nếu đã không phải là người trong cuộc, vậy mọi chuyện sẽ có những cách nhìn khác nhau.
Nàng hận sự cố chấp của Đông Phương Thanh Huyền.
Nhưng nàng cũng đã làm mẹ, cũng cảm thông khi hắn ta có một tuổi thơ như vậy.
Thấy nàng im lặng, Đông Phương Thanh Huyền bỗng nhiên cười lên.
“Nàng cảm thấy ta tội nghiệp lắm hả?”
Hạ Sơ Thất nhìn hắn: “Ừ.”
Đôi mắt của hắn ta trở nên u ám, “Cái ta không cần nhất chính là sự thương hại… nhất là sự thương hại của nàng.”
“Cho nên ta mới không nói ra… Nhưng có một câu ta nhất định phải nói. Lựa chọn con đường đời như thế nào không liên quan đến vận mệnh của chính mình. Oan oan tương báo đến bao giờ, ngươi vốn có thể buông bỏ tất cả, sống vui vẻ, nhưng ngươi không làm được, từ đó chỉ có thể sống trong địa ngục trần gian, không bao giờ thấy vui vẻ.”
Đông Phương Thanh Huyền không nói, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng.
Hạ Sơ Thất than thở, trong nụ cười của nàng hàm chứa sự chế giễu.
“Nếu cha mẹ ngươi dưới suối vàng có biết, chắc chắn sẽ không muốn ngươi thành ra thế này.”
Đông Phương Thanh Huyền hừ lạnh, “Không phải là cá, thì làm sao biết nỗi khổ của cá?”
Hạ Sơ Thất thấy hắn tự đổi câu từ, nàng thở dài, “Ta không phải là cá, ta là một người mẹ. Tấm lòng người mẹ trên thế gian đều như nhau. Ta nghĩ mẹ của ngươi muốn con cái mình hạnh phúc, bình an… chứ không phải như hiện tại, vì báo thù, vì tìm di hài của họ, mà không tiếc hi sinh vô số người, thậm chí cả tính mạng của mình.”
“Nàng muốn nói gì?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của hắn ta lạnh thấu xương, như có nét thù hận.
Nghĩ đến mối thù của hai nhà, Hạ Sơ Thất mỉm cười lắc đầu, than thở: “Ta muốn nói, ngươi sai rồi, sai hoàn toàn.”
Sai ư? Đông Phương Thanh Huyền hơi ngẩn ra.
Từ lúc bảy tuổi, hắn ta đã học được cách dằn thù hận xuống đáy lòng. Những ngày ở Nam Yến, cho dù ngày dài như năm, hắn ta cũng chưa bao giờ khóc, hắn ta luôn cười, chỉ biết cười, cũng chỉ kiên nhẫn chờ đợi... đợi tương lai có thể chính tay đâm kẻ thù.
Thù giết cha không đội trời chung.
Hắn ta chỉ muốn báo thù, sao lại sai?
Dường như Hạ Sơ Thất cảm nhận được sự thù hận trong mắt của hắn ta, nàng cười.
“Ngươi biết ta nói đúng, nhưng ngươi không muốn thừa nhận.”
“Ta không sai!” Đông Phương Thanh Huyền nhíu mày, trên mu bàn tay trắng nõn hiện lên gân xanh dữ tợn dưới ánh sáng yếu ớt.
Nhưng Hạ Sơ Thất không sợ hắn ta.
“Không bỏ qua được cho người khác tương tự với việc không bỏ qua được cho bản thân mình.”
“Ngươi cho rằng đang trừng phạt người khác, nhưng thật ra người chịu trừng phạt cũng là ngươi.”
“Đông Phương Thanh Huyền, ngươi tự hỏi lòng mình xem, bao nhiêu năm nay, ngươi sống có vui vẻ không? Sau những nụ cười giả tạo kia có một chút niềm vui nào xuất phát từ tận đáy lòng không?”
“Không, ngươi không có! Ngươi chưa từng có!”
Trước từng câu từng chữ lạnh lùng của nàng, Đông Phương Thanh Huyền càng siết chặt tay, tim đập càng nhanh, có khoảng khắc hắn ta cảm thấy con tim như muốn nổ tung, cảm xúc rối bời, gỡ chẳng được cắt chẳng xong... Hắn ta hận nàng xé toạc vế thương của mình, dùng đao chọc sâu vào vết thương đang rỉ máu của bản thân.
“Ta không sai!”
“Ngươi sai rồi.” Hạ Sơ Thất bình tĩnh nói, “Nếu không xé rách vết thương thì ngươi không bao giờ bình phục được, không thừa nhận mình sai, ngươi sẽ chỉ càng ngày càng lún sâu… Ngươi nghĩ đi, những người đã chết kia…”
“Hạ Sở!”
Đông Phương Thanh Huyền gào lên, bịt miệng nàng lại.
“Đừng nói nữa!”
Hạ Sơ Thất không thể mở miệng, nhưng đôi mắt long lanh ấy lại nhìn chằm chằm vào hắn, mang heo nét cười chế nhạo.
Một lúc sau, Đông Phương Thanh Huyền thả tay ra.
Chỉ trong khoảng thời gian nhìn nhau ngắn ngủi ấy, toàn bộ sức lực trên người hắn ta như bị hút cạn. Ở nơi u ám này, hắn ta nhìn về phía tấm trấn phong ngỡ như như đang xem một bức họa đầy màu sắc sặc sỡ, chiếu toàn bộ câu chuyện cuộc đời hắn ta lên trên.