Thôn dân trong thôn Lưu Niên cũng chạy tới từ bốn phương tám hướng và tiếng chiêng chói tai. Toàn dân tập hợp trên mảnh đất bằng bên cầu. Những ngọn đuốc nối nhau uốn lượn như rắn. Thấy Lan Đẩn và Tam thẩm nương bị đẩy vào trong xe ngựa, Hạ Sơ Thất rất muốn lao ra, nhưng lại phải nhịn. Để tránh lây trứng chọi đá, cuối cùng nàng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Tất cả mọi người đến đủ chưa?”
Một tiếng hét thật to,2tên giáo úy dẫn đầu hạ đao xuống. “Quan gia, tiểu nhân đếm thêm một lần.”
Người nói chuyện chính là lão tộc công mặt đầy nếp nhăn, trông thì vô cùng khó tính, nhưng thật ra là một ông lão tốt bụng. Ông cúi đầu khom lưng nói xong thì lại đếm lại một lần nữa, rồi mới cung kính trả lời:
“Quan gia, toàn thân từ già đến trẻ đều có mặt đông đủ, ngay cả trẻ sơ sinh cũng tới.”
“Tốt!”
Giáo ủy ngồi trên lưng ngựa, uy phong lẫm8liệt, cầm cương đi về phía trước hai bước, nhìn mọi người xung quanh một lần, đột nhiên cao giọng nói: “Các ngươi nghe đây, Tần Vương điện hạ nói, giếng cổ trong thôn Lưu Niên có bia đá ngàn năm, công lao của các ngươi là lớn nhất. Hôm nay quan gia ta đến theo lệnh Tần Vương là để khen thưởng các ngươi.”
Hạ Sơ Thất nghe mà cảm thấy kì lạ.
Khen thưởng? Triệu Tôn đêm hôm khuya khoắt phái người đến khen thưởng cái gì? Nàng còn6chưa nghĩ ra thì đã thấy lão tộc công dẫn đầu quỳ xuống, hô thật to “Tấn Vương điện hạ thiên tuế”. Tiếng hô đó vang lên trong tiếng gió, nghe lại càng khiêm tốn hơn, nhưng giáo úy lại cười ha ha, đột nhiên vung roi ngựa.
“Điện hạ nói, để quan gia ta tiễn các ngươi một đoạn đường. Đến điện Diêm Vương, các ngươi nhớ cảm tạ ân đức của điện hạ. Người đâu, nghe lệnh, giết toàn bộ thôn dân thôn Lưu Niên, không để lại3ai cả.”
“A!”
âm thanh hoảng sợ này là của Lan Đần trong xe ngựa. Dân chúng quỳ dưới đất bị dọa đến nỗi sững sờ một lúc. Chờ đến khi họ hiểu cái gọi là “khen thưởng” chính là muốn mạng sống của họ, mặc dù dân số đông đảo, nhưng cả đám đều không biết phải chạy trốn và phản kháng, chỉ biết khóc lóc nghẹn ngào dập đầu xin tha mạng.
“Quan gia tha mạng.”
“Điện hạ... Tha mạng!” Cầu xin tha mạng thường là vô ích nhất. Rất nhanh,5từng tiếng chém giết truyền tới. Tiếng người khác, tiếng chó sủa, tiếng thét chói tai của trẻ sơ sinh, cùng với tiếng người kêu thảm thiết trước khi chết, khiến Hạ Sơ Thất trốn trong đống có khô, cắn môi, yết hầu đau đớn.
Nàng sống ở thôn Lưu Niên không lâu, nói thật rất nhiều người trong thôn từng bắt nạt nàng. Nhưng bản chất bọn họ không xấu, chẳng qua là đám dân chúng thuận theo nhân tính bình thường thôi. Nhất là lão tộc công kia. Ông ấy là người tử tế. Còn cả Đông Mã đại cương ở đầu thôn, nghe Lan Đần kể, bà ấy vẫn thường xuyên tiếp tế cho bọn họ...
Nàng có thể trơ mắt nhìn toàn bộ những người này mất mạng sao?
Đồ thôn*! Đồ thôn! Nghĩ đến hai chữ này, cả người nàng run rẩy.
(*) Giết cả thôn.
Trong ánh lửa sáng rực rỡ, nàng quyết định rất nhanh. Hạ Sơ Thất lẻn từ đồng cỏ khô ra, chui vào chỗ ẩn nấp của gia đình kia thật nhanh, tìm thấy đồ châm lửa trong bếp, gom một đống đuốc được làm từ cỏ khô trong đống cỏ khô, lại chạy thật nhanh về nơi buộc ngựa. Ngồi trên lưng ngựa, nàng cầm bó đuốc, liên tục giục ngựa, móng ngựa đạp liên tiếp trên mặt đất. Trong tiếng ngựa hí, nàng đổi giọng gào to:
“Chỉ huy sứ Cẩm y thân quận Đông Phương đại nhân đến!”
“Người trong thôn đều nghe cho kĩ, Cẩm Y Vệ bắt người, nhanh chóng tránh ra...”
Nàng không rõ chiêu này có tác dụng thế nào, vì Triệu Tôn không hề sợ Đông Phương Thanh Huyền. Nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể lấy ngựa chết cứu ngựa sống, đánh cược rằng những người làm chuyện này không muốn cho người khác biệt. Vốn nàng không ôm nhiều hy vọng, nhưng không nghĩ tới nghe thấy tiếng nàng gào, bọn họ lại như có tật giật mình, không hề muốn chứng thực, chỉ hô to một tiếng “Các huynh đệ, mau rút lui”. Tên giáo úy kia liền đánh xe ngựa chở Lan Đần đi vào một con đường khác rời khỏi thôn.
Tiếng vó ngựa dần dần đi xa, Hạ Sơ Thất vứt bỏ bó đuốc, chân mềm nhũn...
Vì không bị ai phát hiện, Hạ Sơ Thất không đuổi theo xe ngựa chở Lan Đần ngay mà lượn quanh đường, lén lút về trạm dịch gần huyện Tranh Cương nằm vùng chờ đợi. Nhưng chỉ một lát sau, nàng liền gặp đám người ngựa kia đi từ phía cổng thành Tây vào.
Quả thật là Triệu Tôn sao?
Đồ vô nhân tính!
Tối hôm đó, Hạ Sơ Thất không đi về phía huyện thành tìm chỗ ngủ, mà ngủ ở lỗ châu mai cách trạm dịch một đoạn. Cách hừng đông khoảng chưa đến ba canh giờ, nàng tựa vào lưng ngựa để tìm hơi ẩm, muốn ngủ một giấc giữ tinh thần, nhưng vừa nhắm mắt đã thấy hình ảnh người dân thôn Lưu Niên kêu gào thảm thiết, và dáng vẻ e dè mỗi lần bước đi của Lan Đần, khiến nàng trăn trở mãi không ngủ được.
Nàng thật sự muốn ích kỉ, lưu lạc giang hồ, không quan tâm đến Lan Đẩn vốn chẳng có quan hệ gì với nàng. Nhưng trong đầu nàng lại lặp lại hình ảnh Lan Đần ỷ lại như đứa bé, còn cả lúc hắn vì nàng mà không tiếc tính mạng. Nghĩ đến những điều đó, đáy lòng nàng dường như bị ai bóp chặt, cả đêm bị đạo đức và nhân tính giày vò. Từng tầng từng lớp trói buộc khiến nàng không thở nổi.
Loại chuyện thất đức đến thế, nàng không làm được. Suy nghĩ thật lâu, nàng quyết định phải nghĩ cách cứu hắn. Trời vừa tờ mờ sáng, nàng lấy một bộ quần áo trong bao đồ trên yên ngựa, thay đồ, chỉnh trang mặt mũi một chút, kéo mũ thấp xuống, biến thành một thiếu niên gầy còm không ai muốn nhìn nhiều thêm một cái. Nàng không đến trạm dịch mà đi thẳng vào huyện Thanh Cương. Thiên hạ đều thích uống trà nói chuyện phiếm. Quán trà ở huyện Thanh Cương bình thường đều rất náo nhiệt. Không tốn quá nhiều thời gian, nàng đã nghe được vài chuyện.
Đêm qua trạm dịch trong huyện Thanh Cương xảy ra hỏa hoạn, mất hơn một canh giờ mới dập được, thiếu chết cô gái được Tấn Vương điện hạ sủng ái nhất, còn mang theo cả đứa con chưa chào đời của Tấn Vương, điện hạ đau lòng cả đêm không ngủ.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật.
Hạ Sơ Thất tuyệt đối không ngờ, nàng chỉ tức giận nói dối Nguyệt đại tỷ một lần mà đã lan truyền khắp nơi, trở thành sự thực ván đã đóng thuyền, hơn nữa còn “chết” không đối chứng. Nhưng Triệu Tôn vì sao không phủ nhận? Nàng nghĩ mãi không ra, chỉ nghe mọi người nói, đại quân Kim Vệ ở huyện Thanh Cương đang chuẩn bị nhổ trại về kinh. Kể cả Đại đô đốc Cẩm Y Vệ và Ninh Vương mới đến không lâu cũng chuẩn bị rời đi. Điều này thể hiện sự kiện rầm rộ trăm năm mới có một lần ở huyện Thanh Cương sắp kết thúc.
Dân chúng đều là thích náo nhiệt.
Bọn họ nói những điều này mà vui mừng hớn hở, còn Hạ Sơ Thất lại như có tảng đá đè trong lòng.
Những người này phải về kinh, vậy Lan Đẩn làm sao bây giờ?
Hạ Sơ Thất ngồi trong quán trà đến xế trưa, vốn tưởng chừng có thể nghe được thông tin về thôn Lưu Niên, thế nhưng lại không nghe ngóng được gì. Chẳng nhẽ thôn dân hoặc quan viên huyện Thanh Cương sợ bị Tấn Vương trả thù, nên đã che giấu chuyện này?
Hôm sau, là mười ba tháng Chạp.
Sáng sớm, phía trạm dịch đã truyền đến tiếng kèn “uu”.
âm thanh trầm đục này vang vọng cùng với cảnh đại quân Kim Vệ xuất phát.
Có câu “Binh mã chưa động, lương thảo dẫn đầu”. Một cỗ xe chở đầy lương thảo chạy nhanh trên đường lớn. Từng hàng Kim Vệ quân chỉnh tế áo giáp từ trong doanh trại nối đuôi nhau mà đi. Cung binh, bộ binh, pháo binh phân loại mà đi, chỉnh tề có trật tự.
Cũng như lần trước gặp Triệu Tôn ở trên đường trạm dịch, Hạ Sơ Thất lẫn trong đám đông náo nhiệt, đứng xa xa nhìn Kim Vệ quân. Một người mặc áo choàng màu đen tung bay trong gió đi từ phía trạm dịch ra. Phạm Tòng Lương “hy sinh” rồi, bây giờ chức tri huyện Thanh Cương do huyền thừa Vương kế nhiệm. Vừa thấy bóng dáng Triệu Tôn,y lập tức quỳ xuống hành lễ, dẫn đầu cung kính chào hô to:
“Thanh cương huyền thừa Vương kế nghiệp, dẫn gia quyển, huyện lại, các bách tính, cung tiễn Tấn Vương điện hạ.” Triệu Tôn cưỡi ngựa đen, mặc bộ áo đen phản xạ ánh sáng, phong thái cao quý. Hắn đứng yên lặng một lúc lâu, không nói gì.. Khoảng cách quá xa, Hạ Sơ Thất cũng không thấy rõ biểu cảm của hắn.
Nhưng nàng có thể đoán được, người kia từ trước đến nay vẫn chẳng có biểu cảm gì cả.
Nàng quỳ trong đám đông, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn. Còn hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa, vẫn là Tần Vương điện hạ quan sát muôn dân, hai người sẽ không còn giao thoa gì nữa. Cho đến khi hắn đột nhiên quay đầu lại, nàng mới luống cuống cúi đầu. Đương nhiên, trong lòng nàng biết ở khoảng cách xa như thế, nàng lại che giấu ổn thỏa, hắn chắc chắn không nhìn thấy nàng. Nhưng kì lạ, ở khoảnh khắc hắn quay đầu lại, nàng vẫn thấy lưng đổ mồ hôi, ngay cả lòng bàn tay cũng tủa ra mồ hôi lạnh.
Toàn bộ con đường tĩnh lặng như tờ.
Sau một lúc lâu như cả thế kỷ, nàng mới nghe được giọng nói mạnh mẽ của hắn từ xa truyền đến:
“Đi thôi.”
“Cung tiễn Tấn Vương điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Hạ Sơ Thất thở phào một hơi, ngẩng đầu lên, bóng dáng một người một ngựa đã chìm vào trong nhóm binh giáp, chỉ còn bụi mịt mù bao phủ toàn bộ con đường. Nàng quan sát từng xe ngựa xuyên qua đám đông, nhưng tuyệt nhiên không thấy Lan Đẩn ở đâu cả.
Hạ Sơ Thất chờ ở huyện Thanh Cương một ngày.
Mấy vị đại gia kia đi rồi, trạm dịch liền trở về dáng vẻ ngày xưa.
Để tìm Lan Đần, nàng bất chấp nguy hiểm, đóng giả người bán hàng rong, trà trộn vào trạm dịch. Nhưng người đi nhà trống, ngoài người ở Dịch Thừa Thự, đâu còn tung tích ai nữa?
Nơi không có Triệu Tôn, thật ra cũng không còn nguy hiểm gì nữa.