Từng chiếc bánh chẻo đều chằn chặn đượ3c ra đời từ bàn tay của nàng ta, nhưn2g nàng ta vẫn không hề ngừng nói.
Đợi nàng ta tận tình khuyên bảo 0xong, cái miệng nhỏ xíu của Bảo Âm lạ3i chu cao hơn nữa.
“Dì Tinh à, nếu con mà không cướp thì nương sẽ không cho con ăn đâu.”
“Sao lại như vậy chứ?” Tinh Lam ngẩn ra, vừa tiếp tục gói bánh chẻo, vừa mỉm cười hỏi cô bé.
“Bởi vì cha đang giận nương nên nương phải dỗ cha ăn...” Bảo Âm lầm bầm nói nhỏ, giống như đang ghen tị vậy.
Tinh Lam không nói gì nữa, chỉ mím chặt môi, không dám nhìn sắc mặt của Hạ Sơ Thất, chỉ hi vọng nàng không thấy gì cả. Nhưng khi Hạ Sơ Thất thấy Bảo Âm nghiêng đầu qua thì toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người con gái nên đương nhiên nàng cũng nhìn thấy câu nói kia.
Lòng nàng đột nhiên thắt lại, bàn tay đang trộn thịt làm nhân bánh cũng hơi ngừng lại.
Lẽ nào tâm tình bị đè nén của nàng đã bị con gái nhìn ra rồi ư?
Vì sao ngay cả Bảo Âm cũng nhìn ra được nàng đang lấy lòng Triệu Thập Cửu nhưng bản thân hắn lại phớt lờ, hoàn toàn không để ý tới nàng?
Không, người cơ trí như hắn, chắc chắc không phải là không để ý, mà là cố tình không để ý.
Cảm giác bị người ta làm lơ thật sự không vui vẻ chút nào, nhưng Hạ Sơ Thất cũng không phải là một người thích bị người ta làm lơ trường kỳ.
Để không tiếp tục trở thành “không khí” trước mặt Triệu Thập Cửu, nàng dùng trọn một canh giờ, vừa trộn nhân bánh mặn vừa trộn nhân bánh chay – một loại là bánh chẻo nhân rau dại, một loại là bánh chẻo nhân nấm, sau đó sai Trịnh Nhị Bảo đi dò hỏi thì nghe nói gia vẫn đang trao đổi với thái tử Cáp Tát Nhĩ trong lều trướng, vẫn chưa ăn gì cả, nàng suy nghĩ một chút rồi lấy hộp đựng thức ăn, múc bánh chẻo mới ra lò, cầm thêm bát đũa và nước chấm, để Tinh Lam và Trịnh Nhị Bảo mang theo, bản thân nàng thì nắm tay Tiểu Bảo Âm đi về phía căn lều trướng đang nghị sự.
Gia Cát Lượng vốn là nhân vật trâu bò như vậy mà Lưu Bị cũng có thể mời được xuống núi trong ba lần cơ mà.
Nàng thật sự không tin là Triệu Thập Cửu có thể vững tâm như sắt, dỗ kiểu gì cũng không được.
Giờ đang là buổi trưa, tiết trời nóng bức, những người dân du mục ở đây đều đã quay về lều để ăn trưa, đám tùy tùng trong “thương đội” của bọn họ đang tự chuẩn bị đồ ăn nấu nướng trên bếp lớn, hoặc ngồi chồm hỗm trước cửa lều quạt mát, hoặc ngồi dựa vào những tảng đá buộc ngựa để ăn. Hành lý để quay về Bắc Bình đều đã được chuẩn bị xong, vốn dự định là sáng sớm mai sẽ nhổ trại nhưng Cáp Tát Nhĩ lại đột nhiên dẫn binh tới Dát Tra khiến mọi người thấp thỏm, lúc ăn cơm cũng nhỏ giọng bàn luận.
Thấy Hạ Sơ Thất đi qua, nhóm người hầu đều đứng dậy.
“Chào vương phi!”
Hạ Sơ Thất nhìn hai bên, mỉm cười ý bảo bọn họ cứ tiếp tục rồi hướng về phía căn lều lớn của Triệu Tôn mà đi tiếp.
“Vương phi…” Giáp Nhất đứng ở cửa lều thấp giọng gọi một tiếng.
Dáng vẻ đắn đo của hắn ta lọt vào tầm mắt của Hạ Sơ Thất.
Nàng híp mắt, mỉm cười, chỉ vào hộp đựng thức ăn trên tay Tinh Lam.
“Ta mang đồ ăn tới cho gia. Cũng mang cho ngươi một phần đó, lát nữa ngươi qua bên kia ăn nhé!”
“Ta...” Lông mày Giáp Nhất nhíu lại thành chữ “xuyên” (川), dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
“Ta cái gì mà ta? Không cần khách sáo, cứ ăn đi.” Làm bộ như không phát hiện ra đây là ý đóng cửa không tiếp, Hạ Sơ Thất vừa nói vừa cười, nói xong liền vươn tay muốn gạt cửa lều xông vào. Nhưng Giáp Nhất chỉ thoáng sửng sốt một chút rồi vươn tay chắn ngang trước mặt nàng.
“Vương phi, gia đã dặn dò rằng ngài ấy và thái tử Cáp Tát Nhĩ có chuyện quan trọng cần bàn bạc, bất cứ ai cũng không thể bước vào.”
“Ồ?” Hạ Sơ Thất mỉm cười, ánh mắt thoáng trở nên láu lỉnh, “Ngay cả ta cũng không được ư?”
“Không được!”
Giáp Nhất nói một cách ngắn gọn, trước sau như một, thẳng thắn không có chút uyển chuyển nào.
Hạ Sơ Thất từng vô số lần nghe hắn ta nói những lời lạnh nhạt kiểu này nhưng chưa lần nào nàng cảm thấy chói tai như giờ phút này.
Cười lạnh một tiếng, bàn tay đang nắm tay Bảo Âm của nàng không kiềm chế được mà siết chặt lại. Đại khái là Bảo Âm cảm nhận được tâm tình của mẹ, vội vàng ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, kéo mạnh tay nàng rồi ngẩng đầu gọi một tiếng “nương”. Trong lòng Hạ Sơ Thất đau xót, nàng liếc mắt trấn an con gái rồi mới bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt đang áy náy của Giáp Nhất.
“Vậy phiền ông chủ Giáp vào truyền một tiếng, được chứ?”
“Vương phi, chuyện này...” Trên gương mặt Giáp Nhất lại một lần nữa lộ vẻ khó xử.
“Ngươi cứ nói là ta mang đồ ăn cho hắn, còn dẫn cả con gái theo cùng.”
Nàng cao giọng nhưng vẻ mặt thì vô cùng bình tĩnh, trên mặt cũng không có sự khó chịu nào rõ ràng. Giáp Nhất theo nàng lâu như vậy rồi, sao không biết tính khí nóng nảy của nàng chứ? Tiên lễ hậu binh là nguyên tắc xử thế của Hạ Sơ Thất, nàng trông có vẻ dễ nói chuyện thế này thôi, nhưng rất có thể, chỉ trong chớp mắt tiếp theo, nàng sẽ ra tay phóng hỏa đốt cả cái lều luôn không biết chừng.
Ngoại trừ Tấn vương điện hạ thì hắn ta khó có thể nghĩ ra liệu còn ai khác trên đời này có thể trị được bà cô này nữa không.
Hứng chịu nụ cười và ánh mắt lạnh lùng của nàng, Giáp Nhất khẽ nuốt nước bọt.
“Vậy người chờ...”
Sự khách sáo như vậy khiến trái tim Hạ Sơ Thất co rút.
Nếu không phải Triệu Tôn dặn dò thì làm sao Giáp Nhất lại như vậy chứ?
Người ta đều nói đàn ông thay lòng còn nhanh hơn lật mặt… Hôm nay, rốt cuộc nàng cũng đã được lĩnh giáo rồi.
Nhưng từ trước tới nay, nàng không phải là người thích chiến tranh lạnh, mặc kệ kết quả thế nào, nàng cũng phải đối mặt trực tiếp với hắn.
Ánh nắng của buổi trưa hè chói chang chiếu thẳng đỉnh đầu, nàng đứng bên ngoài trướng có thể cảm nhận được sự nóng nực ấy.
Nhưng thật không ngờ, Giáp Nhất căng thẳng đi ra, vẫn không nói gì, chỉ nhìn nàng và lắc đầu.
“Hắn không gặp ta?”
“Không phải là không gặp.” Giáp Nhất dường như muốn an ủi nàng, bèn do dự nói: “Gia quả thực đang có công việc quan trọng phải xử lý.”
“Công việc quan trọng đến mức không cần ăn luôn?” Nụ cười trên khóe môi của Hạ Sơ Thất càng lớn hơn nữa.
“Không phải là không ăn...” Giáp Nhất ho khan một tiếng, còn muốn giải thích gì đó, nhưng không chờ hắn ta nói hết lời, khóe môi Hạ Sơ Thất đã nhếch lên, hừ lạnh rồi bước nhanh tới.
Một tay nàng nắm tay Bảo Âm, tay còn lại đẩy thẳng vào ngực Giáp Nhất. Động tác và khí thế kia không giống như đi vào đưa đồ ăn mà giống như muốn xông vào tìm Triệu Tôn để đánh nhau thì đúng hơn.
“Vương phi...” Giáp Nhất bị đẩy lùi lại tới hai bước, định bước lên muốn ngăn nàng lại.
“Không thể đi vào!” Giáp Nhất kiên trì nói, người hắn ta giống như bức tường chặn ở đó, “Mong vương phi đừng khiến thuộc hạ khó xử...”
Hắn ta vừa dứt lời, lúc này, trong lều lại truyền ra giọng nói không rõ tâm trạng của Triệu Tôn:
“Giáp Nhất, để nàng ấy vào.”
Quả đúng là đãi ngộ của bậc vương gia, mặc dù là ở Âm Sơn khỉ ho cò gáy thì cũng không có ai có thể có được đãi ngộ như Triệu Tôn, trong lều có người dùng quạt hương bồ để quạt, không thể so với thời tiết nóng đến hun người ở ngoài trời. Cũng không biết là do người ngồi ở ghế chủ vị trên kia tỏa ra khí lạnh quá nặng hay do khối băng ướp lạnh được đặt trên chiếc bàn kia có thể phát huy công dụng lớn như thế, Hạ Sơ Thất vừa bước vào đã đột nhiên hắt hơi một cái.