Cán cân ấy chính3 là “người không vì mình, trời tru đất diệt”.
Nói cách khác, ch2uyện Triệu Miên Trạch, Bắc Địch và Ngột Lương Hãn muốn cùng nhau lật đổ0 Triệu Tôn đã lan truyền khắp nơi. Ai cũng biết, chỉ sợ lần này Tấn vươ0ng Triệu Tôn xong đời rồi. Những người này không lâu trước đây vẫn còn 3thường xuyên tới phủ Tấn vương tặng rượu ngon người đẹp, muốn kéo quan hệ với Triệu Tôn, thế mà giờ khắc này đều chạy về phía ngược lại để có thể bảo toàn tính mạng cả nhà mình.
Triệu Tôn cười lạnh, trầm giọng hỏi.
“Chủ soái quân chinh phạt Liêu Đông là ai?”
Trinh sát đáp: “Ô Thành Khôn.”
Ô Thành Khôn là tâm phúc của Triệu Miên Trạch, đương nhiên Triệu Tôn biết rõ.
Thấy hắn hơi nhíu mày, trinh sát lại nói: “Quân đội của Ô Thành Khôn đang đóng ở huyện Phụ Thành phủ Hà Gian, không tiếp tục tiến lên phía Bắc nữa mà chỉ đóng quân tại đó, gọi ca kịch múa hát ở rất nhiều nơi tới quân doanh, ngày nào cũng chìm trong khoái lạc... Điều này, quả thực khiến thuộc hạ thấy không hiểu nổi.”
Triệu Tôn thản nhiên liếc nhìn cậu ta, trong giọng nói nặng nề có một chút đùa cợt.
“Có gì không hiểu?”
“Cho dù là kiếm chỉ Liêu Đông hay Bắc Bình thì sao lại án binh bất động như thế chứ?”
Triệu Tôn nhẹ giọng đáp lại: “Ông ta đang đợi ý chỉ từ kinh sư.”
Trước khi Triệu Miên Trạch hạ chỉ, Ô Thành Khôn sao dám đụng vào Triệu Tôn chứ?
Một đế vương không chỉ muốn được quyền thống trị mà còn muốn lưu danh muôn đời, để đời sau mãi ca tụng hắn. Trước đó, mỗi khi Triệu Miên Trạch diệt một phiên vương đều tìm được một lý do rất thuyết phục dân chúng. Đối với Triệu Tôn thì càng phải như thế.
Hơn nữa, uy vọng của Triệu Tôn rất cao, không giống với các phiên vương khác, Triệu Miên Trạch muốn diệt trừ hoàn toàn Triệu Tôn thì không chỉ phải lo lắng việc thắng thua trên mặt quân sự, mà còn phải quan tâm tới dư luận quần chúng, tới cái nhìn của triều thần trong triều đình, cùng với nhận định của hậu thế, tất cả những việc này đều cần có thời gian chuẩn bị.
Sau vài canh giờ hành quân dưới thời tiết nắng nóng, đến chiều muộn, “thương đội” đã ra khỏi dãy núi Âm Sơn, tới được Tây Hà phía Bắc Quy Hóa. Sắc trời đã muộn, ánh tà dương dần rút đi sắc đỏ như máu, khắp nơi đều xanh mướt một màu, núi rừng tươi tốt, cảnh sắc dưới ánh trời chiều đẹp đẽ muôn vẻ, khiến người ta vô cùng thích thú.
“Nghỉ ngơi! Dựng trại!”
Sau tiếng hét của Trịnh Nhị Bảo, đội ngũ liền dừng lại.
Nơi này có tên là núi Lão Câu, núi không cao cũng không rộng lắm, nhưng trùng trùng điệp điệp, liên miên không dứt, nhìn không khác nào vùng trung du ở vùng Tây Nam Nam Yến. Ở đây trước không nhà, sau không quán, cách thành trì gần nhất cũng phải bốn, năm canh giờ đi đường, thương đội mang theo cả người già và trẻ con, không tiện đi đêm nên quyết định dừng ở đây nghỉ ngơi.
Đám thị vệ đều có kinh nghiệm hành quân ở vùng hoang vu, họ tìm một sườn núi tránh gió rồi bắt đầu quây các xe ngựa lại thành một vòng tròn lớn, bên trên trải vải bạt, bên dưới lót cỏ khô, cứ thế tạm chấp nhận nằm dưới đất nghỉ qua một đêm.
Một vài thị vệ dựng lều, một vài thị vệ lấy lương thực từ trên xe ngựa xuống, chuyển đá, đào hố đất, xây tạm một cái bếp nấu đơn giản, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Cái này chẳng khác nào đi dã ngoại ở đời sau, lúc đầu Hạ Sơ Thất còn thấy mới mẻ, nhưng dần nhìn mãi cũng thành quen, không hứng thú nữa. Bảo Âm lại không giống nàng, cô bé đảo mắt, thấy cái gì cũng mới mẻ.
“Nương, con muốn nhặt đá...”
“Nương, con muốn nhóm lửa...”
“Nương, con muốn đi chơi...”
Không thể không nói, Bảo Âm có tính cách tổng hợp của cả Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn. Lúc vui vẻ đến mức không cần âu lo gì quả thực rất giống Hạ Sơ Thất, nhưng lúc tức giận thì lại tỏ vẻ lạnh lùng, cao ngạo không thèm để ý tới ai, quả thực là một phiên bản thu nhỏ của Triệu Tôn.
Thấy con gái đưa ra hết yêu cầu này tới yêu cầu khác, Hạ Sơ Thất không ngừng trợn trừng mắt.
“Không được!”
“Không được!”
“Bảo Âm, chúng ta đừng làm phiền họ nữa.”
“Nương!” Tiểu Bảo Âm đã học được cách làm nũng.
Với Hạ Sơ Thất hay với Triệu Tôn thì chiêu này đều vô cùng có tác dụng.
Quả nhiên, Hạ Sơ Thất bị cô bé lay cánh tay một chút đã đầu hàng ngay.
“Nương cũng chịu con rồi!”
Đêm hè, cái oi nóng của ban ngày chưa tan hết, ngồi bên cạnh bếp vô cùng nóng, vừa tới gần đã có cảm giác như ở trong lò thiêu, chỉ muốn cởi hết ra cho mát. Không ai thích cái trò “nhóm lửa” giữa mùa hè này, nhưng Tiểu Bảo Âm lại cứ thích sán lại.
“Ta tới, ta nhóm cho...”
Cô bé ghé sát người vào, thị vệ không biết phải làm sao.
“Tiểu quận chúa à... người đừng làm mấy việc bẩn tay chân này, ra chỗ mát mẻ nghỉ ngơi đi, bị cảm nắng là chút nữa sẽ phải uống thuốc đắng lắm, khó chịu lắm đấy.”
Tiểu thị vệ nhóm lửa còn rất trẻ tuổi, luống cuống khuyên bảo.
Nhưng Bảo Âm là người thích nghe khuyên bảo sao?
“Ông mặt trời đã đi ngủ rồi, không nắng.”
Tiểu nha đầu biện bạch một câu rồi ngồi xổm xuống cầm lấy que củi nhét vào trong bếp đang cháy.
Trên bếp đặt một cái nồi rất lớn. Trong nồi đang nấu nước, Bảo Âm còn nhỏ, tay chân không lưu loát, lúc gẩy củi lửa lên đã gẩy cả tro than vào trong nồi.
Vẻ mặt tiểu thị vệ đau khổ, cảm thấy đau hết cả đầu.
“Tiểu quận chúa à, để ta làm đi... để ta làm cho.”
“Để ta... để ta...” Bảo Âm đang chơi vui vẻ, sao có thể ngừng lại chứ?
Hạ Sơ Thất thấy thị vệ kia đã buồn bực đến phát khóc thì trong lòng thấy áy náy, đang định mạnh mẽ bế Bảo Âm đi, không để cô bé tới quấy rối nữa thì lại thấy một thị vệ hậu cần chạy vội tới.
Hắn ta đẩy bó củi trên lưng xuống đất, hưng phấn cao giọng nói, “Cẩu Thặng Nhi, Trương Thiết Đản... mấy người các ngươi mang cung tiễn theo ta vào rừng đi, ta thấy ở đây có thỏ hoang, muốn bắt mấy con làm thịt thỏ nướng cho mọi người ăn...”
Bôn ba ở bên ngoài, thịt thỏ nướng hấp dẫn tới mức nào chứ?
Nghe hắn ta nói xong, đám quân tốt đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi lập tức trở nên sôi nổi.
Vài người lấy cung tên, háo hức muốn đi.
Tiểu Bảo Âm vốn đang ngồi nhóm lửa, vừa nghe có thỏ hoang sao có thể bình tĩnh được chứ?
“Nương, con cũng muốn đi... bắt thỏ.”
Hạ Sơ Thất cảm thấy như trên đầu có ba vạch đen, muốn từ chối nhưng thấy ánh mắt cầu cứu của cậu lính trông bếp như thể đang nói... ai có thể mang tiểu ma nữ đi thì đó chính là cứu tinh của cậu ta.