Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 941: Cái giá của máu (4)



Nàng khẽ vểnh khóe môi, cười, “Bây giờ phải làm sao đâ3y?”

Triệu Tôn cười lạnh, nhìn nàng, “A Thất c2ó muốn kịch tính hơn một chút không?”

“Kịch t0ính hơn một chút?” Hạ Sơ Thất sửng sốt, sau đó cũng c0ười, “Kịch tính thế nào?”

Đôi mắt sâu thẳm củ3a Triệu Tôn hơi nheo lại, khi nhìn nàng, đáy mắt bỗng lóe sáng làm người ta thấy rùng mình, nhưng rõ ràng là hắn vẫn đang cười, “Đi!”

“Quân đội kinh sư đến rồi! Kẻ địch đến rồi!”

Trong các con hẻm sâu của phủ Bắc Bình, lão bách tính đang gào khóc chạy loạn. Cho dù tối qua Lan Tử An vẫn đứng ngoài thành trấn an thì trong miệng lão bách tính, những người đến từ kinh sư kia đã không còn là binh mã triều đình mà họ tin tưởng nữa, càng không còn là binh mã của hoàng đế, mà chỉ là kẻ địch.

“Mọi người mau trốn đi!”

“Nương ơi, chúng ta trốn thôi!”

“Trốn? Binh mã loạn lạc, chúng ta mẹ góa con côi, có thể trốn được đi đâu chứ?”

“Đại thẩm, hay chúng ta liều mạng với chúng đi!”

“Không liều được! Không liều được. Phú Quý, chúng ta đều là lão bách tính, họ sẽ không giết chúng ta đâu.”

“Hừ, các người vẫn còn tin lời của cẩu hoàng đế à?”

Đại binh của Ô Thành Khôn đang áp sát, trong thành vô cùng ồn ào, kiểu ngôn luận nào cũng có.

Triệu Tôn ra khỏi cửa sau phủ Tấn vương, hắn né những người đưa ra yêu sách, dẫn theo Hạ Sơ Thất, Trần Cảnh, Giáp Nhất và những người khác đến Vĩnh Định Môn, khi đến nơi thì mưa cũng đã ngừng, khắp nơi đều là tiếng gào thét rung trời và tiếng nức nở đáng sợ. Mưa lớn tẩy rửa đường phố, nơi nào cũng bùn lầy dơ bẩn, trên cánh cổng gắn những khối đồng mạ vàng có dấu vết nước mưa giội rửa. Từng tiếng thách thức vọng đến ngoài bức tường thành, bén nhọn như tiếng gào thét cuối cùng phát ra từ nơi đường cùng.

“Mở cổng thành!”

“Tấn vương ra đầu hàng!”

“Đầu hàng sẽ không giết!”

Quân đội kinh sư bên ngoài vẫn đang kêu gào ầm ĩ.

Người trong thành nhìn thấy Triệu Tôn đến, cứ ngỡ như nhìn thấy ánh bình minh, họ đều im lặng, ánh mắt lộ vẻ chờ mong.

Mặt đất đang rung động, mưa ngâu đang khóc thút thít.

Nhưng trong Vĩnh Định Môn, đám đông lại yên lặng như tờ.

Triệu Tôn lạnh lùng lia nhanh một vòng, nhìn về phía đám đông với khuôn mặt không cảm xúc.

“Chuẩn bị nghênh địch!”

Hắn không nói những lời hùng hồn và khích lệ ý chí, nhưng cường địch đang áp sát, sự tồn vong của bách tính rất nguy cấp, chỉ cần vài chữ như thế thì đã là một loại tín hiệu, đủ có thể làm phấn chấn lòng người. Đám đông sôi sục, nhiệt huyết dâng trào, chỉ trong chớp mắt, trên lỗ châu mai, trong cổng thành, ngàn vạn quân Tấn hò hét hăng hái.

“Thề chết tận trung với Tấn vương điện hạ!”

“Tấn vương điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế….”

Chiến mã đang kêu gào, chiến đao đang run rẩy, máu của binh sĩ quân Tấn đang bùng cháy.

Bầu trời u ám suốt mấy ngày qua, dường như cũng xuất hiện một ít ánh sáng.

“Báo…!”

Vào lúc này, một binh sĩ chạy xuống từ bậc thang lỗ châu mai.

“Điện hạ…” Cậu ta gọi một tiếng, còn chưa thốt nên lời thì giọng đã trở nên nghẹn ngào. Đường đường là nam nhi trai tráng, nhưng cơ thể đang nằm rạp dưới đất kia lại khẽ run lên.

Vẻ mặt Triệu Tôn trở nên lạnh lùng, “Có chuyện gì?”

Binh sĩ kia ngẩng đầu lên, khuôn mặt trẻ trung chứa đựng sự đau khổ, “Ô Thành Khôn đưa những bách tính bỏ trốn bị bắt được ra ngoài thành, lúc nãy chúng hô lên, nếu Tấn vương không mở cửa thành, không chịu đầu hàng thì cứ cách nửa canh giờ chúng sẽ giết một người, giết hết sẽ bắt tiếp, đến khi nào giết sạch thì thôi...”

Lấy lão bách tính làm con tin? Chuyện này thật quá vô sỉ!

Hạ Sơ Thất chau mày, liếc nhìn Triệu Tôn. Thấy hắn im lặng đi lên thành lầu, nàng khựng lại rồi cũng bước theo hắn. Bậc thang từ cổng lên tường thành không nhiều, chỉ vỏn vẹn mấy chục bậc mà thôi, nhưng nàng lại cảm thấy mình đi rất lâu, bước chân cũng vô cùng nặng nề.

Gió trên tường thành rất lớn, thổi vào người thấy hơi lạnh.

Thế nhưng lại không lạnh bằng lúc nàng nhìn thấy cảnh tượng dưới tường thành.

Do trên tường thành có cung tiễn thủ của quân Tấn đang mai phục, người của Ô Thành Khôn đứng ngoài phạm vi bắn của cung nỏ, nhiều lớp quân đội kinh sư cầm khiên bảo vệ Ô Thành Khôn vào chính giữa. Trước mặt hàng binh sĩ đầu cầm khiên, có một nhóm người ăn mặc như người dân, hai tay và cổ của họ bị trói bởi dây thừng, bị binh sĩ quân đội kinh sư lôi đi như chó, họ quỳ dưới đất, xếp thành hàng ngay ngắn.

Nhìn thấy bóng dáng Triệu Tôn xuất hiện trên thành, có người bèn khóc rống lên.

“Tấn vương điện hạ, cứu mạng…”

“Tấn vương điện hạ, cứu con của ta đi…”

Trong tiếng gào khóc dữ dội kia, có một người mặc y phục hiệu úy quân đội kinh sư bật cười to, sau đó gã bỗng đá lên lưng một cụ già rồi nói: “Ngươi còn mong Tấn vương sẽ cứu ngươi à, Tấn vương nhà các người còn khó bảo vệ được mình, có biết hay không hả? Coi như mạng các ngươi lớn, đại tướng quân của bọn ta đã nói, chỉ cần Tấn vương mở cổng thành, quỳ đi ra, dập đầu nhận lỗi với đại tướng quân của bọn ta thì sẽ không làm khó các ngươi nữa.”

Giọng của gã rất lớn.

Bảo Tấn vương quỳ bước ra, dập đầu nhận sai, Ô Thành Khôn cũng dám nghĩ thật nhỉ?

“Quá đáng!”

“Các ngươi thật quá đáng!”

Quân đội kinh sư luôn thắng trận, sự tự phụ đã lớn đến mức không thể nào khống chế.

Một binh sĩ mỉa mai, “Ha ha, kiếp này Tấn vương chưa từng làm chó nhỉ? Thật sự muốn nhìn dáng vẻ vẫy đuôi cầu xin của Tấn vương.”

Lại thêm một tiếng cười ha hả, gã đá thêm một cước rồi nói: “Tấn vương điện hạ cao cao tại thượng đã quen rồi, làm gì có chuyện sẽ tự hạ thấp thân phận của mình vì những kẻ không liên quan chứ? Các ngươi nhớ kĩ, nếu bị chém chết thì đi mà tìm Tấn vương tính sổ, ha ha ha!”

“Tấn vương điện hạ…”

Trước trận chiến, tiếng nức nở từng cơn.

Lúc này, Ô Thành Khôn thấy Triệu Tôn không có động tĩnh gì thì dường như đã mất kiên nhẫn.

Ông ta ngồi trên ngựa, quát lên: “Ta đếm đến mười, nếu Tấn vương không mở cổng thành thì ta sẽ bắt đầu giết kẻ đầu tiên!”

Chiến thắng liên tiếp từ kinh sư đến Bắc Bình đã làm đầu óc Ô Thành Khôn trở nên mụ mị, ông ta thấy Triệu Tôn không có phản ứng bèn thầm xem thường Đại tướng quân vương này, nhìn Triệu Tôn trên lầu thành rồi khẽ quát lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.