Giờ đây vợ và con gái đều ở trong thàn3h, nên hắn không thể thua.
“Nương, cha….”
Hắn còn chưa nói thì đã nghe thấy2 một giọng nói non nớt như chim vàng anh vọng đến từ con đường bùn lầy đầy người dài miên m0an. Cô bé con không biết nguy hiểm cất tiếng gọi vui vẻ, phấn khởi như đang đi họp chợ.
Tiểu nha đầu ấy chính là Bảo Âm, lúc này đang được Tinh Lam ôm trong lòng.
Sau3 lưng họ là Trịnh Nhị Bảo đang thở hồng hộc đuổi theo.
Nhị Bảo công công bị Triệu Tôn lườm cho một cái thật lạnh, cậu ta hoảng sợ vội vàng giải thích. Nhưng Tiểu Bảo Âm không hề biết chiến tranh là gì, con bé nhìn trái nhìn phải, cảm thấy thành Bắc Bình hôm nay rất náo nhiệt, náo nhiệt hơn bất kì lúc nào.
Bảo Âm thích náo nhiệt, thấy nhiều người như thế thì con bé càng thích thú, nó vùng thoát khỏi cánh tay của Tinh Lam rồi chạy về phía Triệu Tôn. Lúc chạy đến gần, thấy cha bất động, hình như hơi tức giận thì tròng mắt của cô bé con đảo qua đảo lại, rồi bỗng dưng ôm lấy đùi Triệu Tôn, sau đó ngẩng cái đầu nhỏ lên, hai mắt phát ra ánh sáng long lanh.
“Cha, hôm nay cha đẹp trai quá, Bảo Âm rất thích cha!”
Giọng của con gái nhỏ non nớt, giòn tan.
“Cha… Cha…”
Trên đời này không có một người cha nào có thể chống đỡ lại được vẻ làm nũng thế này, huống hồ gì người Tiểu Bảo Âm thường nhắc đến lại là A Mộc Cổ Lang, càng chưa bao giờ khen cha con bé đẹp cả.
Khuôn mặt nặng nề của Triệu Tôn trở nên dịu dàng hơn.
Hắn thở dài, khom lưng bế Tiểu Bảo Âm lên, nhéo khuôn mặt đỏ bừng do chạy rồi tiện tay sửa lại bím tóc trên đầu con bé, từng chữ thốt ra đều mang đậm tình cha:
“Con và nương về phủ trước, ngoan ngoãn đợi cha về.”
Bảo Âm rất không quen với sự thân thiết đền từ “người cha lạnh lùng” này, nhưng không có đứa bé nào không thích được người lớn cưng chiều yêu thương, huống gì con bé hiếm khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cha, thế là con bé to gan hơn, bĩu môi rồi nhõng nhẽo: “Ứ chịu, Bảo Âm muốn ở chung với cha!”
Triệu Tôn liếc nhìn đám đông đông nghịt trước mắt, thấy hơi bất lực.
“Nghe lời, cha phải đi đánh trận.”
“Bảo Âm cũng đi đánh trận.”
Nhìn nét mặt hồn nhiên của con gái, trên khuôn mặt Triệu Tôn đã xuất hiện ý cười, “Đợi đến khi con lớn rồi cha sẽ dẫn con đi.” Hắn nói xong thì nhìn Hạ Sơ Thất lúc này đang mỉm cười, sau đó ra hiệu bằng mắt với Tinh Lam, rồi đưa Tiểu Bảo Âm đến trước mặt nàng ta.
“Bảo vệ hai mẹ con nàng ấy an toàn.”
Vài chữ rất đơn giản, nhưng đối với Tinh Lam nó lại nặng tựa nghìn cân.
Cả nhà chủ tử khó khăn lắm mới được đoàn tụ, mọi thứ vẫn chưa được tốt đẹp thì đại chiến lại sắp bắt đầu. Tất cả đàn ông, bao gồm cả gia đinh và hộ vệ trong phủ Tấn Vương đều đã tham gia chiến trường, Triệu Tôn không tìm được nhiều người để bảo vệ vợ con của mình, vì thế người có thân thủ khá tốt như Tinh Lam đây trở thành sự lựa chọn tốt nhất.
Trọng trách có thể khiến con người ta sinh ra lòng can đảm.
Tinh Lam ôm Tiểu Bảo Âm, ánh mắt trở nên kiên định.
“Nô tỳ còn, tiểu quận chúa và vương phi sẽ còn. Nô tỳ mất, tiểu quận chúa và vương phi vẫn sẽ còn.”
Triệu Tôn nheo mắt, gật đầu, không nói gì thêm với nàng ta nữa mà đi về phía Trần Cảnh đang đứng bên cạnh, hắn vỗ vai y rồi lại nhìn vào mắt Hạ Sơ Thất, sau đó từ từ... từ từ quay đầu đi, trong giọng nói lạnh lùng mang theo một loại sát khí hủy diệt mọi thứ.
“Chuẩn bị chiến đấu, mở cổng thành.”
“Vâng thưa điện hạ!”
Giọng của Trần Cảnh nặng trĩu, tuy y nói chuyện với Triệu Tôn nhưng mắt lại liếc nhìn về phía Tinh Lam. Trước trận đại chiến, ngay cả gió trong không khí dường như cũng muốn tìm cơ hội nói vài câu với người thân, nhưng y lại không kịp nói thêm câu nào với Tinh Lam.
Hai người họ chỉ im lặng nhìn đối phương một cái. Tinh Lam xoay người, bế Bảo Âm, dẫn Trịnh Nhị Bảo và Hạ Sơ Thất rời đi. Vĩnh Định Môn lập tức sẽ phát sinh giao tranh, họ ở lại đây vô cùng không an toàn. Phải đi càng nhanh càng tốt.
“Bảo trọng!”
Trần Cảnh nhìn bóng dáng nàng ta dẫn Bảo Âm rời đi, y siết chặt thanh đao trên tay, sự bi tráng trong lòng dâng trào từng cơn, khẽ thốt ra hai chữ, nhưng không có bất kì ai nghe thấy. Thậm chí y cũng không biết, vào giây phút Tinh Lam xoay người, nàng ta cũng nói hai chữ giống như vậy.
“Bảo trọng” là lời gửi gắm tốt nhất.
Trước đây Trần Cảnh không quan tâm lắm đến tình cảm nam nữ.
Từ trước đến nay, giữa hai người họ, Tinh Lam luôn là người bỏ ra nhiều hơn. Y chỉ cảm động bởi sự dịu dàng, lương thiện, hiểu chuyện và tình cảm sâu đậm của người con gái ấy dành cho mình.
Thế nhưng, trước trận đại chiến sống chết chưa rõ này, cảm xúc có thể sẽ mãi mãi chia xa lại khiến y bỗng phát hiện ra, sự yêu thích của y dành cho Tinh Lam sâu đậm hơn rất nhiều so với những gì mà y nghĩ.
“Nương ơi, vì sao cha không cần chúng ta nữa?” Tiểu Bảo Âm ôm chặt cổ Hạ Sơ Thất, con bé chu môi, thấy hơi tức giận.
Hạ Sơ Thất ôm con bé, vỗ lưng nó, nói dịu dàng, “Không phải cha không cần chúng ta nữa. Bởi vì cha con cần chúng ta nên mới bảo chúng ta đi. Chúng ta an toàn rồi cha con mới không còn vướng bận nữa.”
Không cần biết Bảo Âm có thể hiểu hay không, trên đường về phủ Tấn vương, nàng lại giải thích cho con gái nghe về “sự nhẫn tâm” của Triệu Tôn, cũng lại lo lắng về tình hình ngoài Vĩnh Định Môn.
Nàng biết, bắt đầu từ hôm nay, mọi thứ sẽ khác xưa.
Đợi đến ngày chiến sự kết thúc, bụi trần lắng xuống, không biết cả nhà họ sẽ ra sao, nhưng nàng không thể lùi bước, càng không thể làm vướng chân Triệu Tôn.
Lúc này đây, nàng không nghe thấy tiếng người thét ngựa kêu sau lưng, nàng chỉ bước nhanh về phủ Tấn vương, đi thẳng đến mật thất trong thư phòng, sau đó cẩn thận nhét Bảo Âm vào lòng Tinh Lam.
“Tinh Lam, chăm sóc con bé giùm ta.”
“Vương phi, người định làm gì?”
“Chàng ở đâu, ta ở đó.” Hạ Sơ Thất xoay xoay tỏa ái trên cổ tay trái, ánh mắt như thể đang cười, “Huống gì, hôm nay là ngày kiểm nghiệm thành quả hỏa khí, một tổng kĩ sư công trình ta sao có thể không đi được chứ?”