Một trận đánh mang tính lịch sử đã tan biến khói lửa, nhưng bánh xe lịch sử đã chuyển động đến nước3 này, giữa Triệu Tôn và Triệu Miên Trạch đã hình thành thế trận không chết không thôi.
Khô2ng ai có thể đoán được vận mệnh tương lai của đất nước, cũng không thể nào dự đoán được Triệu Tôn 0khởi binh sẽ mang lại sự thay đổi to lớn thế nào đối với triều đình Nam Yến cũng như khắp thiên hạ0. Nhưng khói lửa của chiến tranh đã được nhóm lên, cờ của Triệu Tôn cũng đã nhuốm máu, không còn a3i có thể ngăn cản bước chân xuôi về Nam của hắn.
Sau nhiều ngày mưa thu rơi liên miên không ngớt, thành kinh sư tháng tám chìm trong sương mờ, cứ như bị thời tiết nhuốm thêm một lớp sương trắng tinh. Trung thu vừa qua, mọi người đều đã thêm áo thêm quần chống chọi với cái lạnh trời thu.
Trên con đường dẫn đến Chính Dương Môn, có một vài chỗ đường thấp. Hễ mưa rơi là nước đọng thành vũng, người đi đường ai cũng né, thỉnh thoảng có vài đứa bé nghịch ngợm nhảy qua làm nước bẩn bắn tung tóe, và thể nào cũng sẽ bị ăn mắng.
Lúc này, trong màn mưa, một con ngựa chạy đến từ xa, người cưỡi ngựa hô to “Bắc Bình cấp báo, người đi đường mau tránh ra”, con ngựa đạp trúng vài vũng nước, bùn lầy văng lên người đi đường, nhưng lại không có đến một câu xin lỗi mà nghênh ngang chạy đi mất hút.
Bị nước bẩn bắn đầy người nhưng người đi đường chỉ kêu toáng lên chứ không dám chửi lại, bởi vì đó là quân gia trong quân dịch. Vội vã như thế, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn rồi!
Dịch sứ nâng công văn, đi thẳng từ Chính Dương Môn đến Phụng Thiên Môn, khiến vô số người đi đường giật mình dừng chân đứng xem.
Triệu Giai đang chuẩn bị xuất phát từ Phụng Thiên Môn vào cung.
Hắn ta nhìn thấy dịch sứ đội mưa chạy tới bèn chau mày.
“Chuyện gì mà căng thẳng như thế?”
Dịch sứ không biết Túc vương Triệu Giai nhưng lại nhận ra bộ đồ thân vương trên người hắn ta. Gã sửng sốt, ghìm ngựa lại, không biết đang vuốt mồ hôi hay nước mưa đang dính trên trán, sau đó nhảy xuống ngựa, nói lớn, “Bẩm báo điện hạ, tấu chương khẩn cấp tám trăm dặm của Lan thượng thư, Tấn vương điện hạ giết Ô đại tướng quân tại phủ Bắc Bình, thề xuống phía Nam, khởi binh rồi!”
Lão Thập Cửu khởi binh rồi?
Triệu Giai hơi bất ngờ, nắm tay phải bất giác siết chặt. Hắn ta đứng im bất động như các thị vệ hai bên Phụng Thiên Môn, trong đầu chỉ có hình ảnh về chiến hỏa liên miên nơi phủ Bắc Bình, và cả thi thể nằm ngổn ngang ở Vĩnh Định Môn.
Một mùi máu tươi vô hình bay qua núi non nghìn trùng đi theo dịch sứ, lan ra khắp vùng đất kinh sư phồn hoa này.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, vài từ “Tấn vương khởi binh tại Bắc Bình” chẳng khác gì một quả pháo có uy lực mạnh mẽ, làm nổ tung thành kinh sư vốn luôn yên lặng.
Văn võ bá quan, vương hầu công khanh mỗi người đều có tính toán riêng, ai cũng vào cung bái kiến hoàng đế, thương thảo đối sách. Nhưng vào giây phút quan trọng này, Triệu Miên Trạch lại không hề triệu kiến bất kì ai mà chỉ giữ Triệu Giai, người trình tấu chương ở lại.
“Lục thúc, thúc có thấy bất ngờ về chuyện Triệu Tôn khởi binh tạo phản không?”
Bất ngờ ư? Nhìn vị hoàng đế có đôi mắt dịu dàng đang mỉm cười trước mắt, Triệu Giai - người lâu rồi không được gọi là “Lục thúc”, mím chặt môi, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Vi thần không hề thấy bất ngờ.”
Hắn ta ngừng lại, liếc nhìn sắc mặt của Triệu Miên Trạch rồi nói với vẻ cung kính: “Chỉ có điều vi thần không ngờ, Ô Thành Khôn dẫn ba mươi vạn đại quân, với số người nhiều như thế mà lại thất bại thảm hại. Chỉ với một trận Bắc Bình mà đã bị hao tổn hơn phân nửa, hủy mất tên tuổi một đời, còn mất luôn cả tính mạng...”
“Hừ!” Triệu Miên Trạch nheo mắt, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của hắn ta, “Nếu là thúc, thúc có dễ rơi vào bẫy của Triệu Tôn không?”
Bị đôi con ngươi không rõ cảm xúc của hắn ta liếc tới, Triệu Giai thoáng căng thẳng, sống lưng thẳng tắp của hắn ta hơi khom xuống, chắp tay lạy.
“Bẩm bệ hạ, tuy vi thần học võ cưỡi ngựa từ bé nhưng chưa bao giờ lên chiến trường. Không rành về mặt chiến sự. Nhưng từ tình hình trước mắt, cho dù Ô Thành Khôn không rơi vào bẫy của Triệu Tôn thì e rằng trận đánh lần này ông ta cũng chẳng giành được thắng lợi.”
“Hoang đường!”
Triệu Miên Trạch giận dữ quát lên, hất tay áo, các vật trên bàn chạm vào nhau kêu “loảng xoảng”, hắn ta nhìn Triệu Giai chằm chằm rồi cười lạnh.
“Các ngươi ai cũng kính hắn, sợ hắn, nhưng trẫm không tin Triệu Tôn thật sự có ba đầu sáu tay. Ô Thành Khôn chẳng qua là vì khinh địch nên mới rơi vào quỷ kế của hắn. Nếu ông ta tập trung ba mươi vạn đại quân tấn công Bắc Bình, cho dù là đạp thì vẫn có thể đạp chết vài vạn quân Tấn nhỏ nhoi...”
Yết hầu của Triệu Giai lên lên xuống xuống.
Tuy hắn ta chưa từng đánh trận, nhưng lại đọc không ít binh thư và điển tích chiến tranh, nên hiểu rất rõ trị quân đánh trận không thể chỉ dựa vào ưu thế về mặt quân số là có thể giành được chiến thắng. Trên chiến trường, hễ có một bên sĩ khí yếu hơn, binh sĩ chiến đấu hao tổn nghiêm trọng thì sẽ làm lòng người rệu rã, muốn thắng vô cùng khó. Theo hắn ta thấy, lần này nếu không phải Lan Tử An lùi về huyện Bá thì với tình hình khi đó, không ai dám bảo đảm sự việc sẽ diễn biến theo hướng không thể khống chế hay không, ba vạn đại quân có chui hết vào bụng Triệu Thập Cửu hay không!
Hắn ta nhìn Triệu Miên Trạch, há miệng định nói.
Nhưng hắn ta suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn không giải thích.
Có nhiều lúc, hoàng thượng ngồi trên vạn người, đã nghe nhiều lời nịnh hót thì chưa chắc còn thích nghe những lời nói thật. Nhất là lúc này, Triệu Miên Trạch đang tức giận, nôn nóng sốt ruột, có khi lại không thích hắn ta kể về sự uy phong của Triệu Tôn.
Tuy hắn ta không nói nhưng Triệu Miên Trạch lại phát hiện ra sự chần chừ của hắn ta.
“Lục thúc, có gì cứ nói thẳng.”
Triệu Giai do dự, nuốt lại những lời đã đến bên môi, sau đó đổi cách nói khác, “Vi thần muốn nói, giờ đây Ô Thành Khôn đã bị giết, trận phủ Bắc Bình thất bại, Triệu Tôn Nam hạ đã là điều chắc chắn, triều đình đang vào giai đoạn cần dùng người. Vi thần tình nguyện góp sức, dẫn binh lên phía Bắc, san sẻ nỗi buồn vì bệ hạ.”
Tuy Triệu Giai là một hoàng tử dòng thứ, nhà mẹ đẻ không có thực lực gì, nhưng hắn ta có thể văn có thể võ, sở hữu năng lực cá nhân khá nổi trội trong số các người con của Hồng Thái Đế. Thế nên năm xưa Hồng Thái Đế đã nghĩ đến việc bồi dưỡng hắn ta phò trợ Triệu Miên Trạch.
Chỉ đáng tiếc, giống như những gì hắn ta đã đoán, Triệu Miên Trạch nhìn hắn chằm chằm rồi mỉm cười từ chối:
“Lục thúc không cần quá lo lắng. Triệu Tôn khởi binh thì đã sao? Chỉ với vài vạn người, có thể làm được trò trống gì? Chẳng lẽ trẫm lại sợ hắn? Mặt khác, phòng ngự hoàng thành liên quan đến số mệnh quốc gia, sự an nguy của thiên tử mới là điều quan trọng nhất, chuyện dẫn binh cực khổ này, không cần phiền đến Lục thúc đâu.”
Tia sáng trong mắt Triệu Giai tối dần đi từng chút.