Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 953: Hầu gia làm nũng (3)



“Trưởng công chúa về rồi à?”

Triệu Như Na nhìn chiếc kh2ăn ướt trên tay nàng ta, nheo m0ắt lại.

“Hầu gia đâu rồ0i?”

Lục Nhi đỏ bừng mặt3, mím môi, cúi đầu xuống, “Hầu gia uống hơi nhiều rượu nên say lắm rồi, ngài ấy nằm trên giường luôn miệng gọi Trưởng công chúa, vừa nãy nô tỳ có nấu canh giải rượu cho hầu gia, nhưng bị ngài ấy hất đổ mất… Lúc lấy khăn ướt lau mặt, cũng bị ngài ấy từ chối...”

Thì ra là vậy! Triệu Như Na nhìn nàng ta rồi nhận lấy tấm khăn ướt.

“Đi lấy một chậu nước ấm mới đến đây.”

Lục Nhi đáp vâng rồi đi như bay. Không lâu sau, nàng ta đã mang nước ấm tới, thấy Triệu Như Na không có ý định bảo nàng ta ở lại giúp đỡ thế là bèn liền lẳng lặng lui xuống, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt Triệu Như Na.

“Cũng là một cô nương si tình. Đáng tiếc!”

Triệu Như Na thở dài, bước đến bên giường, hơi khom người xuống, đặt khăn ướt lên mặt của Trần Đại Ngưu, vừa lau cho y, vừa cười nói: “Còn diễn nữa à? Người đã đi mất rồi.”

“… Ta chóng… chóng mặt… Để ta ngủ thêm lát nữa.”

Trần Đại Ngưu nói lẩm bẩm, cứ như y đã say bí tỉ thật vậy, đầu lúc xoay bên này, lúc xoay bên kia, không muốn cho người khác lau mặt. Nhưng Triệu Như Na cũng cố chấp không kém, cho dù y xoay ra sao thì tấm khăn ướt kia cũng vẫn “gửi lời chào” trên mặt... Hai bên giằng co một hồi, Trần Đại Ngưu hình như không chịu nổi nữa, y nắm chặt tay của Triệu Như Na, kéo nàng đến sát bên người rồi xoa nắn loạn xạ một lúc.

Triệu Như Na cười khanh khách, vội đè tay y lại.

“Say thật rồi à?”

“Ừ.” Y vẫn lẩm bẩm.

“Say bí tỉ thật à? Vậy sao vừa nãy Lục Nhi vào chàng không ôm nàng ta đi?”

“Lục Nhi, ai là Lục Nhi?” Trần Đại Ngưu hé mắt, đưa môi ra hôn môi nàng, rồi lại khó chịu đến nỗi phải xoa đầu than thở, “Ta chỉ biết nương tử của nhà ta, còn lại ta không biết ai hết, ngoại trừ nương tử của ta ra… những người phụ nữ khác không khác gì so với lợn dê mà nương ta nuôi.”

“Hoang đường!” Triệu Như Na vỗ tay y, “Sao lại đi so người với lợn với dê chứ?”

“Chẳng phải nàng cũng hay so sánh ta với trâu đó ư?”

“Còn sức cãi lại à, xem ra đâu có say đâu.”

“Ta say thật mà, đầu đau quá… nương tử ơi, mau xoa bóp cho ta.”

“Đau cũng đáng đời, vốn dĩ đã không biết uống rượu mà còn không kiềm chế, chàng không đau thì ai đau hả? Lần sau mà còn uống như vậy, xem thiếp còn quan tâm đến chàng hay không.” Triệu Như Na vừa lên giọng quở trách vừa vắt khăn ướt lau mặt cho y, rồi đứng dậy chỉnh đèn dầu sáng hơn, sau đó mới từ từ ngồi xuống bên giường, im lặng ngắm nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của y.

Trần Đại Ngưu không động đậy, cũng không nói gì.

Một người mở mắt, một người nhắm mắt. Một người nằm, một người ngồi, hai bên giằng co trong âm thầm, trong thoáng chốc, không khí thư giãn ban đầu bỗng trở nên hơi kỳ quái.

Một lúc sau, Triệu Như Na kéo chăn đắp lên người y, thở dài:

“Hầu gia có gì muốn nói, cứ nói thẳng ra đi.”

Nghe thấy sự chua xót trong giọng nói của nàng, y nghẹn họng, đột nhiên mở mắt ra, “Nương tử…”

“Ừm, nói đi”

“Sao… sao nàng biết ta có điều muốn nói?”

Triệu Như Na nhìn khuôn mặt mắt to mày rậm tràn đầy vẻ khí khái anh hùng của y, và thêm sự hoảng loạn lóe lên trong đôi mắt ấy, nàng thở dài, bất giác đưa tay ra, vuốt nhẹ từ chân mày đến sống mũi cao của y, trong đôi mắt chứa đựng sự dịu dàng như người mẹ đối xử với đứa con của mình.

“Nếu muốn đi, tối nay là cơ hội tốt nhất.”

“Nương tử… ta…”

Dưới ánh nhìn kinh ngạc của Trần Đại Ngưu, nàng cúi đầu, sau đó từ từ rút tay về, quay lưng lại, “Thiếp đi chuẩn bị chút ít hành trang cho chàng, đường đến Bắc Bình nghìn dặm xa xôi, thế đạo lại không được thái bình, thời tiết nơi đó có lẽ sẽ lạnh hơn một chút… Trên đường đi, chàng phải cẩn thận. Còn phần cha mẹ, thiếp sẽ sắp xếp, sẽ không có gì có chuyện gì đâu, chàng cứ yên tâm đi.”

Nàng nói xong, không quay đầu nhìn y nữa mà sải bước đi ngay.

“Nương tử…”

Nàng vừa cất bước đầu tiên thì Trần Đại Ngưu đã ôm chặt nàng từ phía sau.

Y ngồi dậy, kề mặt lên lưng nàng, hít lấy mùi hương chỉ thuộc về đối phương: đó là một mùi hương chỉ có ở trên người nàng. Mùi hương đó, khi nào ngửi thấy y đều cảm thấy an tâm và vui vẻ. Y thở dài, xoay nàng lại đối diện với mình.

“Tấn vương khởi binh, ban đầu ta vốn có suy nghĩ này, nhưng đó chỉ là một phút xốc nổi, sao ta có thể khiến nàng thấy khó xử được?... Còn nữa, sao ta có thể bỏ lại một mình nàng ở lại kinh sư, bị người đời dùng nước bọt dìm chết?” Y hiểu rõ, nếu theo Triệu Tôn tạo phản, Triệu Như Na sẽ phải chịu áp lực lớn đến nhường nào.

“Nương tử, ta ích kỷ quá, ta có lỗi với nàng!”

Triệu Như Na nhìn vào y, mỉm cười, nét mặt bình tĩnh và dịu dàng.

“Chàng không có lỗi với thiếp, cũng không cần phải lo lắng cho sự an nguy của thiếp, Ca ca… tuy có hơi tàn nhẫn, nhưng vẫn đối xử tốt với thiếp, nên thiếp sẽ không gặp nguy hiểm về tính mạng, chàng cũng sẽ không bị huynh ấy uy hiếp.”

“Ta hiểu mà.” Trần Đại Ngưu ôm chặt nàng vào lòng, “Nương tử ngốc, nàng cho rằng ta không hiểu thật sao? Lần trước ở Liêu Đông, lúc hắn ta dùng nàng để uy hiếp ta, thì ta đã biết là hắn ta sẽ không làm khó dễ nàng rồi, cho dù ta không về, thì cũng không sao... Nhưng nương tử à, chúng ta là phu thê, tuy ta rất muốn báo ân của Tấn vương, nhưng ta lại càng quan tâm đến nàng hơn... Nàng đối với ta, cũng có ân tình... Chưa bao giờ có người phụ nữ nào đối xử với ta tốt như vậy, có được nàng là phúc của ta, được ở cùng nàng, ta thấy rất vui vẻ, những ân tình này ta phải dùng cả đời này để đền đáp... Chắc điện hạ cũng có thể tha thứ cho ta.”

“Hầu gia…” Con tim Triệu Như Na thấy ấm áp, mềm mại, cả người thoải mái, cơ thể cũng mềm đi, cứ như được gần kề bên bếp lửa. Nàng cúi đầu xuống, dựa vào vai y, “Triệu Như Na đời này kiếp này gặp được lang quân như chàng, cho dù có chết cũng sẽ không oán trách.”

“Nói bậy!” Trần Đại Ngưu trừng mắt lên, ghì chặt eo nàng, “Nói gì mà chết với chóc? Ta còn đang sống sờ sờ đây, thì sao có thể để nương tử mình chết được?”

“Đại Ngưu!” Triệu Như Na gọi tên y, nàng mỉm cười, cạy tay y ra, nhìn y dịu dàng, “Thiếp sẽ không dễ chết, thiếp còn chưa sống đủ với chàng, còn chưa sinh con đẻ cái cho chàng, tiếc nuối còn đó sao thiếp lại nỡ chết đi cơ chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.