Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 96: Hôn một cái, cho mười lượng (2)



rong phòng trống không, chỉ có một mình Triệu Tôn ngồi trên ghế Lan Hán khắc hoa bằng gỗ tử đàn, trên người chỉ mặc một cái áo ngủ bằng xa tanh, đai lưng ngọc buộc một cách lỏng lẻo, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, thái2độ lười biếng hiếm thấy. Mà cái bàn nhỏ trước mặt hắn bày một bàn cờ và mấy bình rượu làm bằng bạch ngọc.

Trong không khí thoang thoảng mùi hương mát lạnh của rượu Phục Bách.

Mùi rượu thơm quen thuộc xộc vào mũi, Hạ Sơ Thất liền8cảm thấy nổi hết gai ốc. Ngay cả phù điêu trên đá cẩm thạch đằng sau dường như cũng cần cả vào lưng nàng, trái tim bởi căng thẳng mà đang treo lơ lửng bất giác nhói đau. Hắn lại đau đầu? Đau đầu liền uống rượu6Phục Bách?

Biết rõ không thể còn cố tình làm, đây chẳng phải là tìm ngược sao? Nàng ôm lấy lồng ngực, cắn chặt môi.

Người ta đường đường là Vương gia, sống thế nào thì cũng thảnh thơi vui sướng hơn nàng, hà tất lo chuyện bao đồng?

Cần3thể này, cảm giác đau đớn khiến nàng tỉnh táo hơn nhiều.

Bỏ đi! Quan tâm hắn nhiều như vậy làm gì? Trong phòng rộng lớn thế, nhìn một cái là thấy chẳng giấu được một Lan Đần còn sống sờ sờ. Chưa đến tình huống bất đắc5dĩ, nàng không thể làm kẻ thù trực diện với Triệu Đê Tiện được. Nàng chậm rãi rụt đầu, hít thở sâu một hơi, khẽ khàng đi về phía cửa.

Khoảng cách từ bức tường đến cửa rất gần.

Song, nàng đi rất chậm, rất chậm, không dám phát ra tiếng động. Tới cửa rồi! Nàng thở phào một hơi, đang chuẩn bị lách người ra ngoài thì đột nhiên một tiếng gió xẹt qua sau lưng. Nàng cảnh giác quay đầu, chỉ thấy một bóng đen cao lớn như chim ưng ăn thịt người đang nhìn nàng chằm chằm, đi từng bước về phía nàng, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng, mê hoặc, cũng có thể là vẻ mặt phức tạp. Tổ sư, thể này cũng bị phát hiện sao? Tim Hạ Sơ Thất thắt lại.

Khỏi cần nghĩ ngợi, nàng giơ tay ra, sẵn sàng tấn công hắn. Nhưng không ngờ, hắn bỗng lên tiếng.

“Sở Thất?”

Giọng nói đó mang theo đôi phần men say, có nghi ngờ, và có cả sự trầm thấp khàn khàn khó tả. Trái tim thắt lại, đôi lông mày cau chặt của nàng giãn ra.

Rõ ràng là nàng đã bại lộ. Trước mặt hắn, muốn chạy trốn nữa cũng khó. Nhưng dù thế nào, từ đầu chí cuối, người mà Triệu Tôn muốn bắt chỉ có Hạ Sơ Thất nàng thôi, căn bản chẳng liên quan gì nhiều tới Lan Đần. Hôm nay bước vào dịch quán, nàng đã quyết định, không thành công thì cũng thành nhân. Dù sao đấu với hắn cũng chẳng phải ngày một ngày hai, cùng lắm chẳng qua là chết thôi, sợ cái rắm gì? Thu tay về, nàng nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, bình tĩnh lùi lại một bước, dán lưng lên cánh cửa. Ánh mắt nàng hiện vẻ giễu cợt: “Tấn Vương điện hạ, ngươi thắng rồi. Ta đã trở lại đây, tùy ngươi xử lý, thả Lan Đần đi đi!”

Triệu Tôn không nhúc nhích, chuếnh choáng lơ mơ quan sát nàng. “Hả? Ngươi nói gì?”

Hạ Sơ Thất xùy một tiếng, nhướng mày: “Vờ ngớ ngẩn có thú vị không?” Hắn tới gần một bước, đôi mắt lạnh lùng vẫn nhìn nàng.

Sau đó, lại một bước, một bước nữa, chậm rãi tiếp cận.

Theo mỗi bước chân hắn tới gần, hương rượu trêu chọc lòng người cũng ập tới không hề khách sáo, kích thích đến nỗi trái tim của của Hạ Sơ Thất không thể kiểm soát, tăng nhanh nhịp đập. Loại cảm giác quen thuộc, phiền não ấy khiến sự áp bức, bực bội mạnh mẽ tóm lấy trái tim nàng. Vừa thấm mắng bản thân kém cỏi, nàng lại vừa hận đến ngứa răng.

“Muốn mạng của ta thì cứ lấy đi, làm khó Lan Đần là có ý gì?”

“Hử?” Triệu Tôn nhẹ giọng hỏi, vẻ lạnh lẽo lướt qua trong mắt, do dự nhìn nàng như thể hoàn toàn không hiểu. Hắn ngẩng đầu, đỡ trán, thình lình nắm lấy cổ tay nàng. “Về rồi thì uống với gia vài ly trước đã!”.

Cúi đầu nhìn bàn tay bị tóm chặt, Hạ Sơ Thất sửng sốt. Sau khi vô tình nhốt nàng vào trong phòng chứa củi, rồi bắt Lan Đẩn đi, còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết người thôn Lưu Niên, ấy vậy mà hắn vẫn có thể đủ bình tĩnh như nói câu “thời tiết hôm nay đẹp thật” thế này, làm như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy sao?

“Bỏ tay ra!”

Cổ họng Hạ Sơ Thất nghẹn một luồng khí lạnh. Nhưng nàng giãy giụa mấy lần, cổ tay vẫn không thoát ra được. Nàng tức đến mức hô hấp cũng khó khăn, nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt căm hận.

“Triệu Tôn, ngươi không biết xấu hổ hả?”

“To gan, ngươi nói lại lần nữa xem!”.

Hắn nhíu mày, đáy mắt đỏ hồng hoàn toàn là men say, nhưng sự lạnh lẽo và khí thể sắc bén khắp người đều không hề giảm bớt, nét mặt vĩnh viễn không để người ta nhìn thấy rõ được cảm xúc. Song, làm một “kẻ cướp người” đột nhập vào phòng, Hạ Sơ Thất cảm thấy cần phải nhắc nhở hắn về tình hiện hiện tại của đôi bên.

“Tấn Vương điện hạ, người say thật ư? Không rõ tình hình sao? Hôm nay ta đến là để tìm Lan Đần nhà ta. Nếu đã rơi vào tay người, vậy xem như Sở Thất ta xui xẻo. Có điều, người biết đấy, Lan Đần không hiểu gì hết, huynh ấy vô tội. Ngươi đường đường là một Vương gia, cần gì phải so đo với một kẻ có vấn đề về trí tuệ chứ? Thế chẳng phải tỏ ra trí tuệ của người càng đáng lo hơn à?”

Hắn lạnh lùng liếc nàng, rồi nhắm mắt, bàn tay lần nữa đỡ lấy trán. Có vẻ hắn say càng dữ dội thì đầu càng đau ghê gớm hơn, trong giọng nói của hắn có sự cáu kỉnh khi không uống rượu:

“Chỗ này của gia không có người nhà ngươi, chỉ có rượu. Thích thì uống, không thích thì cút.”

Hạ Sơ Thất hừ một tiếng, giận quá hóa cười. Rốt cuộc là tai nàng có vấn đề hay đầu óc cái tên cặn bã này bị chập mạch?

Im lặng một thoáng, Hạ Sơ Thất nhìn khuôn mặt lạnh lùng say xỉn của hắn, không nói thêm gì nữa. Nàng đẩy tay hắn ra, quay người chạy về phía cửa. Nhưng còn chưa chạy ra khỏi cửa thì bị hắn gắt gao siết lấy eo từ phía sau. Tiếp đó, vẫn như thường lệ, hắn xách nàng trở lại dễ như bỡn, ném mạnh lên chiếc ghế La Hán.

“Gia nói cho ngươi đi sao?” “...” Chẳng phải hắn bảo nàng cút à? Hạ Sơ Thất nhếch môi, cười mỉa mai. “Vậy ngươi muốn thế nào? Bây giờ giết chết ta?”

Một bàn tay ấm áp của hắn duỗi ra, xoay khuôn mặt lạnh giá của nàng qua, ngón tay từ từ vượt qua lông mày, gò má, qua môi, rồi dùng trên cái cổ mảnh mai của nàng. Có lẽ bởi cầm quân đánh trận quanh năm, trên các khớp ngón tay hắn có một lớp chai mỏng, cứ thể du ngoạn hết lần này đến lần khác quanh cổ. Xúc cảm và độ ẩm ấy khiến nàng không chịu nổi, rùng mình một cái, nhưng lại chẳng chịu thua, nàng khẽ cười lên. “Này, tóm lại ngươi muốn làm gì? Ngươi thế này rất dễ khiến ta hiểu nhầm là thực ra, người thích ta đấy.”

Hắn cúi đầu, cổ họng mang theo men say và cảm xúc độc đáo của riêng hắn.

“Ngươi lạnh lắm sao?”

“Ta không lạnh.” Hạ Sơ Thất thuận miệng chẹn họng hắn, càng thêm chán ghét cái đức tính thối tha của bản thân, bị hắn chạm vào cái là run rẩy, chẳng có tiền đồ. Vì vậy, lúc nàng nói chuyện lần nữa, ngoài đối phần căm tức đối với hắn, còn có phần lớn là sự chán ghét với chính mình.

“Tấn Vương điện hạ, người say thật hay không hiểu tiếng người vậy? Sao ta cảm thấy, ngươi có chướng ngại trong việc trao đổi bằng ngôn ngữ con người thế nhỉ? Được rồi, ngươi chỉ cần trả lời ta một câu, phải làm thế nào thì người mới chịu thả Lan Đần nhà ta ra? Nói thẳng đi!”

Triệu Tôn nhìn nàng bằng đôi mắt say rượu lạnh buốt, không nói gì, nặng nề ngồi xuống bên cạnh nàng. Càng khiến nàng không thể tưởng tượng nổi là, hắn nghiêng đầu thoải mái dựa vào đùi nàng, nhắm mắt, lẩm bẩm nói mang theo men say.

“Muốn Lan Đần thì trước tiên xoa bóp cho gia nhà người rồi hãy nói.” Nhìn cái đầu ngang ngược đặt trên chân mình, ngực Hạ Sơ Thất nghẹn lại, suýt nữa tức đến nghẹt thở. Hóa ra hắn vẫn chưa coi mình là người ngoài thật, còn tưởng đang là lúc ở huyện Thanh Cương sao? “Còn ngẩn ra làm gì?” Thấy nàng không cử động, cái đầu kia lại nói. Như mọi khi, không rõ cảm xúc, trong giọng điệu toàn là ý sai khiến.

Hạ Sơ Thất không cử động, nàng chăm chú nhìn hắn, đột nhiên có phần không biết, nếu bây giờ nàng rút dao ra kề cổ hắn, thì liệu Tần Vương điện hạ dưới một người trên vạn người, thần vũ đại tướng quân nắm giữ binh mã của thiên hạ này có biết phản kháng không?

Hắn thực sự có tự tin như vậy, chắc chắn nàng sẽ không giết hắn ư? Nàng muốn thử, nhưng lại không thể.

Mục đích của nàng chỉ muốn tìm Lan Đần chứ không phải muốn giết một Vương gia, sau đó làm một kẻ tội phạm chạy trốn suốt đời.

Hắn đã không chịu nói ra chỗ của Lan Đần, cũng không tính xử lý nàng ngay, thậm chí muốn giả vờ chưa từng xảy ra chuyện gì. Vậy nàng làm một thầy thuốc thì sẽ coi hắn là bệnh nhân, phối hợp diễn cho tốt với hắn thôi. Lạnh lùng cong khóe môi, ngón tay Hạ Sơ Thất chạm vào đầu hắn, cởi ngọc quan màu đen trên đầu hắn xuống, xoa bóp cho hắn giống như bình thường. Ngón tay nàng nhẹ nhàng chải mái tóc của hắn, bấy giờ mới nhấn xuống từng huyệt vị trên đầu mà không mang theo cảm xúc.

“Đau ở đâu?”

“Đầu.” Hắn đáp.

“Uống bao nhiêu rượu rồi?” “Không nhiều.”

“Say chưa?”

“Ngươi tên gì? Còn nhớ không?”

“Gia nhà ngươi.” Khốn kiếp, say thật hay giả đấy? Hạ Sơ Thất dừng động tác trên tay, lại cúi đầu nhìn dáng vẻ nhắm mắt lẩm bẩm của hắn. Nàng phát hiện trên khuôn mặt hoàn hảo không thể tìm được tì vết của hắn, tỏa ra toàn hơi thở biếng nhác, dường như thật sự không để phòng nàng.

Nếu như hắn đang tỉnh, có thể không? Đương nhiên là không. Đáp án chỉ có một, có thể hắn say thành đần thật rồi. Tiếp tục xoa bóp cho Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất nổi hứng muốn bẫy hắn.

“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi nhốt Lan Đần nhà ta ở đâu?” Lan Đần?” Cái đầu kia nghiêng đi, cau mày liếc nàng, bỗng trở mình, thình lình lật người, mạnh mẽ đè nàng dưới thân. Hành động bất ngờ này dọa Hạ Sơ Thất sợ chết khiếp, nàng chống hai tay trước ngực hắn, trợn tròn mắt.

“Triệu Tôn, ngươi làm gì đấy?” Hắn không nói, chỉ nhìn nàng. Trong đôi mắt đen thẫm như thể có tia lửa đang nhảy nhót. “Ngươi tránh ra!” Hạ Sơ Thất cảm thấy hoảng loạn.

Cơ thể bên trên nóng bỏng, hệt nước đang sôi trong nồi, không chỗ nào là không nóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.