Nghe đến đây, Hạ Đình Cán dường như cũng không muốn biện giải thêm n3ữa.
Ông chăm chú nhìn Triệu Tôn hồi lâu, cuối cùng cười lạn2h một tiếng.
“Nếu ngươi đã biết hết cả rồi thì sao còn phải0 đến hỏi ta làm gì?”
Triệu Tôn nhìn ông không còn giả ngây 0giả ngô nữa, hắn thở dài khe khẽ, vẻ mặt ôn hòa hơn nhiều, “Ai bảo 3người là nhạc phụ của ta chứ? Đương nhiên là phải hỏi rồi.”
Hạ Đình Cán lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt không hiền hòa như trước đó nữa, khi nhìn hắn, gương mặt già nua tràn ngập sự lạnh lẽo, thậm chí còn có cả sát khí.
“Tấn vương điện hạ nên thay đổi cách xưng hô khác đi thì hơn. Lão phu không trèo cao được tới hoàng thất, cũng không muốn làm nhạc phụ của Tấn vương.”
Triệu Tôn như cười như không, “Nhưng ông đúng là nhạc phụ của bổn vương!”
Hạ Đình Cán sầm mặt xuống, tức giận đến mức suýt nữa thì đập bàn, “Ngươi đừng tưởng ta ngốc như Sở Nhi, sẽ bị cha con Triệu thị nhà ngươi lừa gạt. Triệu Tôn, món nợ máu của phủ nhà họ Hạ, ta còn chưa tìm đến Triệu gia nhà ngươi đòi lại đâu, ngươi đã được hời lại còn khoe mẽ! Ta nói thật cho ngươi biết, sớm muộn gì ta cũng sẽ dẫn con gái của ta đi thôi!”
Ông lạnh lùng dùng hai chữ “dẫn đi” khiến sắc mặt Triệu Tôn hơi thay đổi, “Ông cho rằng mình vẫn còn là Ngụy quốc công năm đó sao?”
Sắc mặt Hạ Đình Cán hơi khó coi, thậm chí gương mặt già nua còn hơi đỏ lên, “Đó chẳng phải là do người nhà người ban tặng hay sao! Hừ, sao ta có thể để con gái đi theo ngươi được chứ?”
Triệu Tôn cười, “Xin nhạc phụ chớ nổi giận, ta chỉ là tùy việc mà xét... người nên biết rằng, muốn dẫn người phụ nữ của ta đi không dễ dàng như vậy đâu.”
Nghe câu trả lời không hề ôn hòa này, Hạ Đình Cán vốn đang cáu giận, nhưng tâm tư đã bị lung lay. Chẳng lẽ tên tiểu tử này vẫn chưa lấy được số tiền đó, muốn dùng con gái để uy hiếp ông đổi lại? Quả nhiên ông không nhìn lầm, hai cha con Triệu thị không phải là hạng tốt đẹp gì.
Khóe môi Hạ Đình Cán nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Được. Ngươi để ta dẫn con gái đi, ta sẽ nghĩ cách đưa số kho báu đó cho ngươi.”
Ông ta cho rằng nói như vậy thì Triệu Tôn sẽ vui vẻ đồng ý ngay lập tức, cũng coi như có cửa thương lượng. Nhưng không thể ngờ rằng, Triệu Tôn chỉ nhìn ông ta bằng vẻ mặt nặng nề, rồi thoải mái lắc đầu.
“Ý tốt của nhạc phụ đại nhân, tiểu tế xin nhận, nhưng không cần đâu.”
Không cần đâu là có ý gì? Hạ Đình Cán không thể hiểu nổi hắn.
Nếu hắn không cần kho báu thì hà tất phải vòng vo nhiều như vậy? Nếu hắn cần kho báu thì tại sao lại từ chối? Chẳng lẽ hắn thật lòng yêu thương Sở Nhi hay sao?
Những ngày này, ông ta nhìn ra được Hạ Sở của bây giờ không còn đơn thuần ngây thơ, ngốc nghếch như trước kia nữa. Nhưng hai cha con đã nhiều năm không gặp, ông ta chỉ cho rằng Sở Nhi trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi, hoàn toàn không nghĩ theo hướng khác. Cứ như vậy, ông ta càng không tin rằng Triệu Tôn lại yêu thương con gái ông ta thật. Trong lòng ông ta, hắn chỉ vì số kho báu trong tay ông ta kia mà thôi.
Nghĩ đến đây, con ngươi ông ta lại lạnh đi vài phần.
“Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Không thế nào cả, tiểu tế chỉ là có một chuyện muốn nói với nhạc phụ đại nhân thôi.” Triệu Tôn nhìn Hạ Đình Cán, hơi mím môi, nói từng câu từng chữ, “Thực không dám giấu giếm, bởi vì chiến sự ở tiền phương gấp rút, cần dùng tiền gấp, lúc đó thần trí của nhạc phụ đại nhân lại không tỉnh táo, nên tiểu tế bất đắc dĩ, đành phải lấy số kho báu đó ra dùng trước rồi.”
Bên tai Hạ Đình Cán dường như có tiếng nổ, cứng đờ, “Lấy rồi ư?”
Triệu Tôn gật đầu, “Không những lấy rồi, mà còn dùng rồi.”
Cổ họng Hạ Đình Cán nghẹn ứ, cả người khó chịu, “Còn dùng rồi nữa ư?”
Triệu Tôn gật đầu một lần nữa, “Không chỉ dùng rồi, mà còn tiêu hết sạch rồi.”
Hai mắt Hạ Đình Cán trợn lên, nhìn hắn như nhìn quái vật, cáu giận cực điểm, suýt nữa thì vén tay áo lên đánh người, “Nếu ngươi đã lấy hết đi rồi, dùng rồi, còn tiêu hết sạch rồi, thì hôm nay tìm ta đến đây rốt cuộc là muốn nói cái gì?”
Thấy hai mắt ông ta đỏ rực, dáng vẻ gần như sụp đổ, lúc này Triệu Tôn mới cười, “Thì bởi vì người là nhạc phụ đại nhân mà. A Thất nói cái này gọi là...” Hắn hắng giọng, liếc nhìn Hạ Đình Cán, cười xán lạn, bổ sung thêm hai chữ:
“Tôn trọng.”
Hạ Đình Cán ngây người.
Lấy, dùng, còn tiêu hết sạch bạc của người ta, bây giờ quay lại nói “tôn trọng” ông, liệu có buồn cười quá hay không? Nghĩ đến việc mình bị hắn lừa thảm như vậy, con gái nhà mình bị hắn bán rồi mà còn giúp hắn đếm tiền, Hạ Đình Cán vô cùng căm hận.
“Thế, thế, thế này ứng với một câu nói, chó biết cắn người sẽ không sủa. So với người cha già cuồng vọng đó của ngươi, ngươi... giảo hoạt hơn nhiều.”
Bị nhạc phụ so sánh với “chó”, lồng ngực Triệu Tôn nghẹn lại. Nhưng ai bảo người ta là lão Thái Sơn của hắn chứ? Hắn đã tiêu hết bạc của người ta, ngủ với con gái của người ta, để người ta mắng chút cũng là chuyện nên làm thôi.
Hắn tốt bụng gật đầu.
“Nhạc phụ chớ nóng giận, nữ tế bồi tội với người.”
Hạ Đình Cán oán hận nhìn hắn chằm chằm, thiếu điều khóc ròng nữa mà thôi.
“Cái tên khốn kiếp nhà ngươi, sính lễ không có mà dám gọi ta là nhạc phụ?”
Triệu Tôn liếc nhìn gương mặt tức tối đến đỏ bừng của ông, thành khẩn thở dài, “Nhạc phụ đại nhân, nay tiền đều dùng vào việc chiến sự rồi... tiền riêng của nữ tế thì bị phu nhân quản lý, sinh hoạt có hơi khó khăn, đợi đến khi nữ tế dư dả hơn, chắc chắn sẽ bù lại sính lễ.”
Phu nhân quản? Trong lòng Hạ Đình Cán dễ chịu hơn một chút.
Nhưng nghĩ đến đứa con gái vắt cổ chày ra nước, ông ta lại thấy vô cùng đau đớn.
“Lão phu còn chưa chuẩn bị của hồi môn cho con gái!”
Triệu Tôn sửng sốt, khóe miệng co giật, “Nhạc phụ yên tâm, A Thất nói không cần rồi.”
Con gái của ông thật quá ngốc nghếch. Hạ Đình Cán than thở.
“Lão phu còn chưa có bạc dưỡng già.”
Triệu Tôn nhìn dáng vẻ của ông rất giống A Thất, nụ cười trên mặt không khỏi ngày càng ôn hòa hơn, “Nhạc phụ xin yên tâm, tiểu tế sẽ không ném người lên núi cho sói hoang ăn thịt đâu.”
“Con gái ta lúc đó tuổi còn nhỏ, chưa biết nhìn người, cuộc hôn nhân này chưa được cha mẹ đồng ý, cho nên không được chấp thuận! Hừ!”
Sau khi trộm một con gà nướng ăn, Hạ Đình Cán thế mà lại bị bệnh. Lần này bệnh của ông không giống như bình thường, rõ ràng là vẫn sống nhảy tưng tưng, sức khỏe rất tốt, nhưng lại cứ sai người gọi Hạ Sơ Thất đến.
Hạ Sơ Thất và ông không quá thân thiết, nhưng suy cho cùng vẫn còn tình nghĩa cha con. Nàng gác lại chuyện đang làm, chạy qua đó.