Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 971: Tập kích bất ngờ (3)



“Ừ?” Triệu Tôn ngẩng đầu, nhìn nàng đang đứng bên cạnh mình.3

Hạ Sơ Thất trừng mắt nhìn hắn, thiếu nước nghiến răn2g nghiến lợi, “Thiếp hỏi chàng đấy, thấy phương án này thế n0ào? Nếu chàng thấy có điểm nào không phù hợp thì chúng ra ti0ếp tục thảo luận.”

Triệu Tôn híp mắt một cái rồi gật3 đầu, “Viết rất khá.”

Được hắn tán thành và khen ngợi như vậy, Hạ Sơ Thất hưng phấn không thôi, “Đương nhiên rồi, thiếp làm thứ này mất đến hai canh giờ đó, phải suy nghĩ cặn kẽ tường tận để có thể áp dụng được trong bối cảnh chiến tranh đấy...”

Nghĩ đến kế hoạch đảm bảo việc khám chữa bệnh to lớn này của mình, nàng nói tới mức mặt mũi phấn chấn, nhưng Triệu Tôn nghe xong thì lại chậm rãi đẩy tờ giấy có viết “Dự án khẩn cấp” của nàng ra, sau đó nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, xoa bóp một lát rồi mới kéo nàng lại, chậm rãi ôm nàng vào lòng.

“Ý tưởng của A Thất rất tốt, chỉ tiếc là trước mắt không thể thực hiện được.”

Chiến tranh trong thời kì này và hiện đại rất khác biệt, tuy rằng trong quân đội đều được trang bị một số quân y mang tính tượng trưng nhưng số lượng lại có hạn. Hơn nữa, điều kiện chữa bệnh hiện giờ rất hạn chế, bình thường những vết thương có thể cứu chữa được đều là những vết thương nhẹ, mặc dù có là tướng lĩnh thì khi bị thương cũng chỉ dùng một số loại thảo dược cơ bản bôi vào để chữa bệnh. Còn những trường hợp trọng thương thì chỉ có thể để mặc bọn họ tự sinh tự diệt... Hơn nữa, trong thời kì không phải công nghệ thông tin này thì không kịp tổ chức số lượng lớn nhân viên cứu chữa bệnh, khi lên chiến trường, mọi người đều biết phó mặc tính mạng cho ông trời, chỉ có thể nghe theo mệnh trời mà thôi.

Hạ Sơ Thất đã từng tham gia chiến tranh Bắc phạt lần trước nên nàng hiểu rất rõ điều này.

Cũng chính bởi nàng hiểu rõ nên nàng càng đau lòng.

Có rất nhiều người vốn không cần phải chết, chỉ cần công tác hậu cần được đảm bảo thì bọn họ sẽ có thể được kéo dài tính mạng. Tuy rằng chiến tranh vô cùng tàn khốc, nhưng con người thì không nên tàn khốc, mỗi người đều có cha sinh mẹ dưỡng, có thể cứu thêm một người thì nên cứu. Nàng nghĩ rằng, nếu có thể mở rộng dự án chữa bệnh khẩn cấp của nàng ra toàn quân thì nhất định sẽ đề cao được năng lực tác chiến của quân Tấn trên diện rộng, đồng thời cũng sẽ giảm thiểu tỉ lệ tử vong.

Nhưng mà tâm huyết này của nàng lại bị Triệu Tôn tạt một gáo nước lạnh.

Nàng sửng sốt hồi lâu mới có thể đè thấp giọng để nói ra một câu.

“Vì sao?”

Triệu Tôn cau mày, nâng tay nàng lên hôn một cái.

“Vì tiền, và cũng vì người.”

“Thiếp không hiểu.” Hạ Sơ Thất nhíu mày chặt hơn hắn, “Triệu Thập Cửu, việc trị quân thế nào thiếp không hiểu rõ bằng chàng. Nhưng trước đây thiếp từng nghe qua một số khóa lý luận quân sự, thiếp cho rằng, việc trị quân không thể chỉ có sự nghiêm khắc mà còn phải có tình người. Tình người ở đây không phải là chỉ chắp tay nói vài câu khẩu hiệu hô hào mà phải là trân trọng giá trị thực sự của binh sĩ, phải kiên định mưu cầu phúc lợi thực sự cho bọn họ, phải chịu trách nhiệm với tính mạng của bọn họ...”

“A Thất!” Triệu Tôn ngắt lời nàng, vươn tay lên day trán, trong giọng nói thản nhiên của hắn mang theo vài phần chua xót, “Suy nghĩ của nàng, ta hiểu, và ta cũng đồng ý với nàng. Nhưng trước mắt điều kiện của chúng ta không được như vậy. Trận chiến này của chúng ta, phí tổn không phải là một con số cụ thể, trong đó gồm cả nhân lực, vật lực, tài lực, tất cả tạo nên một con số mà nàng không thể tưởng tượng nổi đâu… Người phải ăn cơm, ngựa phải ăn cỏ, lại thêm trang bị, vũ khí cho tướng sĩ… Quần, áo, giày, mũ cho vô số người suốt bốn mùa trong năm, tất cả đều cần bạc. Điều mà ta có thể làm là phải dùng tiền ở chỗ nên dùng nhất.”

Chỗ nên dùng nhất ư?

Vành mắt Hạ Sơ Thất đỏ lên, nàng lặng lẽ nhìn hắn.

Một người bệnh bị trọng thương thì giá trị lợi dụng cơ bản là con số không.

Việc cứu chữa cho người đó thì về cơ bản là đang lãng phí tiền bạc.

Nàng hiểu được ý này của Triệu Thập Cửu, nói ra thì có vẻ tàn khốc nhưng sự thật lại tràn đầy bất đắc dĩ. Việc cân nhắc cán cân lợi – hại trong chuyện này ra sao, Triệu Thập Cửu nhất định hiểu hơn nàng rất nhiều. Nhưng mà, nàng tới từ xã hội hiện đại, quan niệm của nàng và của hắn quả thực không giống nhau, nàng khó có thể tiếp thu được.

Hai người cứ thế lẳng lặng nhìn nhau, một lúc lâu sau, nàng hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng thỏa hiệp, nàng sẽ không cãi cọ với Triệu Tôn nữa, chỉ chậm rãi đẩy cánh tay của hắn ra, cầm lại “Dự án khẩn cấp” đang đặt trên bàn rồi nở nụ cười bất đắc dĩ:

“Vậy thiếp cứ thu lại trước đã, chờ sau này khi chúng ta có điều kiện thì sẽ thực thi.”

Triệu Tôn nhìn nàng không chớp mắt.

Dưới ánh nắng ban mai, gương mặt nhỏ nhắn của nàng được phủ đầy ánh sáng mông lung, nàng kiên nghị, nàng thiện lương, nàng thương người, còn có cả vẻ xinh đẹp mỹ lệ hoàn toàn khác với những cô gái bình thường… Trái tim hắn co rút lại, vươn tay ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng trấn an những mất mát của nàng:

“Một trăm lượng đánh cược kia, gia có thể coi như nàng thắng.”

Hạ Sơ Thất mím môi cười, nhưng nụ cười ấy trông còn khó coi hơn cả khóc.

“Không cần...”

Triệu Tôn không ngờ nàng lại không cần bạc, vẻ mặt hắn trở nên căng thẳng, đang định đặt câu hỏi thì lại thấy nàng cao giọng, tươi cười bổ sung thêm một câu, “Chàng chỉ cần trả cho Giáp Nhất số tiền thiếp thua cược hắn là được. Đúng rồi, một ăn ba, ba trăm lượng. Về phần chàng nợ thiếp thì thiếp sẽ giơ cao đánh khẽ, miễn cho chàng.”

“...”

Thua chỉ mất một trăm lượng, sao tự nhiên lại biến thành ba trăm lượng rồi?

Triệu Tôn không nói gì, chỉ nhìn nàng, nàng lại cầm cuộn giấy đã được cuộn lại rồi xoay người.

“Tấn vương điện hạ, tạm biệt!”



Ban đêm, bên trong Cư Dung Quan, gió Bắc không ngừng gào thét.

Qua cả một ngày khẩn trương chuẩn bị, thủ hạ của Triệu Tôn, quân tiên phong, đội cơ động của Thần Cơ Doanh và đội đặc nhiệm Gai Đỏ do lão Mạnh dẫn dắt cùng nhau tập kích Cư Dung Quan trong đêm. Năm tiểu đội chia theo năm đường, toàn lực phối hợp với nhau, nhân số của bọn họ tuy không nhiều lắm, nhưng qua vài lần tập kích quy mô nhỏ thì cũng đã khiến binh sĩ thủ vệ Cư Dung Quan tức đến run râu trợn mắt, tưởng đại quân tấn công.

Giờ Tý, một phân đội nhỏ của đội đặc nhiệm Gai Đỏ vòng qua cửa thành, đánh lén kho lương thảo của Cư Dung Quan. Tuy rằng kho lương thảo được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt nên bọn họ chưa thực hiện được nhưng vẫn doạ Phó Tông Nguyên đổ mồ hôi lạnh toàn thân, đồng thời cũng khiến binh sĩ thủ thành ở Cư Dung Quan bị đánh lừa, chạy tới chạy lui vô cùng mệt mỏi.

“Điện hạ! Điện hạ!”

Giờ Tý một khắc, ở nơi ngoài thành Xương Bình cách Cư Dung Quan mười mấy dặm có một trinh sát vội chạy tới.

“Cửa thành Xương Bình đã bị phá.”

Giọng của người nọ rất trầm thấp nhưng không thể nén được sự hưng phấn.

“Chung tướng quân xin điện hạ ra quân lệnh.”

Triệu Tôn thản nhiên liếc nhìn về phía tường thành mênh mông ở phía xa, tâm tình vốn bị treo lơ lửng hồi lâu rốt cuộc cũng có thể buông xuống.

“Truyền lệnh cho tướng sĩ ở Cư Dung Quan, lui lại! Đại quân dùng toàn lực ứng phó, đoạt lấy Xương Bình.”

“Vâng!”

Binh sĩ kia vội vã rời đi, tiếng bước chân như đang vui sướng gõ theo nhịp trống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.