“Nói với Lí đại đương gia, vụ làm ăn đó… không thành được rồi.”
“Đại tướng quân!”
Ngũ Thông sửng sốt nửa quỳ dưới đất, không biết nên khóc, nên cười, hay nên phẫn nộ. 2Phó Tông Nguyên sợ chết, cũng không sợ chết. Ông ta chỉ sợ chết trong tay Triệu Tôn mà thôi0. Ông ta không đầu hàng không phản bội, rất có cốt cách. Nhưng cũng không dám đánh lại, cốt0 cách mất hết. Ông ta trông có vẻ như rất yêu nước, nhưng lại yêu tiền hơn, câu cuối cùng t3rước khi chết không liên quan đến quân tình và quốc sự, càng không có nửa câu nhắc đến sẽ thủ vệ Cư Dung Quan thế nào.
“Ngũ tướng quân, chiến… hay là hàng?”
Một vị tham tướng trẻ tuổi đến gần, nhìn thi thể Phó Tông Nguyên rồi hỏi.
Thành còn chưa bị phá, trận chiến cũng chưa đánh xong, thậm chí thắng bại còn chưa rõ ràng, nhưng thủ tướng lại vì sợ hãi mà tự vẫn trước, chiến sự như vậy viết vào trong lịch sử cũng trở thành một trò cười thiên cổ.
Ngũ Thông chậm rãi đứng dậy, nhìn phía chân trời cuồn cuộn khói đặc, cũng liếc nhìn Phó Nguyên Tông không có trách nhiệm, rồi chậm rãi thở dài.
“Không chiến, không hàng!”
“Không chiến, cũng không hàng?” Vị tham tướng trẻ tuổi đó vô cùng khó hiểu.
Ngũ Thông gật đầu, chậm rãi thốt ra một chữ, “Chạy!”
Hỏa pháo tuy mạnh nhưng tường thành rắn chắc cũng vô cùng kiên cố.
Cư Dung Quan là vùng đất quan trọng của phương Bắc, mấy năm nay có tác dụng vô cùng quan trọng trong việc phòng ngự ngoại địch phương Bắc. Bởi vậy, cho dù lúc này hỏa lực của quân Tấn dày đặc, thế tấn công mạnh mẽ, nhưng “thủ thành dễ, công thành khó”, nhất thời không thể công phá ngay được.
“Ngũ tướng quân có lệnh, mở cổng thành, chạy!”
Mệnh lệnh được truyền xuống, thủ vệ Cư Dung Quan liền như phát điên. Họ vứt bỏ chiến xa, cởi bỏ áo giáp, như đàn kiến tranh giành nhau xông ra ngoài cửa thành chạy đi, chỉ sợ chậm chân sẽ biến thành vong hồn dưới chiến hỏa của quân Tấn.
“Điện hạ, họ đang rút ra phía ngoài quan ải!” Một tên lính phi như bay về phía Triệu Tôn, hét lớn lên.
Triệu Tôn ở trên ngựa, ngẩng đầu liếc nhìn trên tường thành vẫn không ngừng có cung tên dày đặc được bắn ra, hắn cau mày lại, sắc mặt khẽ thay đổi, quay đầu lại lạnh giọng quát:
“Bính Nhất!”
Bính Nhất nghe lệnh, giục ngựa tiến lên, “Điện hạ, có thuộc hạ!”
Triệu Tôn lạnh lùng híp mắt lại, nhìn về phía tường thành cao cao, “Kêu gọi đầu hàng!”
“Vâng!” Bính Nhất lau mặt thật mạnh, cưỡi ngựa đi mấy bước về phía tường thành, cất cao giọng nói: “Người trong Cư Dung Quan nghe đây, chúng ta đều là con dân Đại Yến, sinh cùng một gốc, không phân biệt trong ngoài, không ân oán thù hận… Kẻ làm nghề binh sống trong thời loạn không dễ dàng gì, nếu các ngươi mở cửa thành đầu hàng thì quân Tấn sẽ không giết không bắt, tùy các ngươi đi hay ở…”
Giọng của Bính Nhất vang lên hết lần này đến lần khác.
Nhưng giữa tiếng pháo, âm thanh đó trở nên vô cùng nhỏ bé.
Cũng có thể là do tâm lí đám đông, các binh sĩ thủ thành sợ hãi đã không thể phân biệt được cách làm tốt nhất trong lúc này. Trong cơn hoảng loạn, họ như một đám dân chạy nạn, chỉ có thể bị động đi theo Ngũ Thông chạy ra ngoài.
Đáng tiếc, bên ngoài cánh cửa đó lại không an toàn.
Trong màn đêm, đuốc sáng lập lòe, bên ngoài có một đám binh tốt đông nghèn nghẹt đang chặn ở đầu đường.
Những người đó mặc áo giáp, mang đao, cưỡi chiến mã, quân số đông đến mức liếc nhìn không thấy được tận cùng.
“Mẹ nó! Người của Ngột Lương Hãn?”
“Là… là bọn thát tử Ngột Lương Hãn…”
Thì ra người của Ngột Lương Hãn đã sớm mai phục ngoài Cư Dung Quan, chỉ đợi quân đội Nam Yến mở cổng thành chạy tháo mạng là sẽ xông vào.
Nhưng họ muốn làm gì? Cư Dung Quan đã không thủ được nữa, Ngột Lương Hãn muốn đánh với quân Tấn hay sao?
Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, một tên lính sợ hãi chạy về phía Ngũ Thông.
“Ngũ tướng quân, người của Ngột Lương Hãn đến… đến rồi!”
“Cái gì?” Hai mắt Ngũ Thông hơi híp lại, vẻ mặt giống như sợ hãi, nhưng lại dường như đang có dự tính gì đó. Gã cưỡi ngựa tiến lên, nhìn đám khói do lửa bốc lên ở cách đó không xa, cũng nhìn người đàn ông đang cưỡi ngựa kia, gã như nhìn thấy máu tươi bắn đầy trời.
“Ngũ tướng quân, chúng ta đầu hàng đi!”
Có tiếng binh sĩ quân Nam hét lên. So với Triệu Tôn, họ sợ thát tử Ngột Lương Hãn hơn.
“Đúng vậy, Ngũ tướng quân, chúng ta đầu hàng Tấn vương đi!”
Làm tù binh còn tốt hơn mất mạng.
Nghe các binh sĩ hét lên, mặt Ngũ Thông âm trầm khó dò, “Không kịp nữa rồi.”
Đúng vậy, đã không kịp nữa rồi. Ngay khi gã vừa dứt lời, binh mã của Ngột Lương Hãn đã xông đến như thủy triều. Họ xông vào cửa quan, chém giết như kẻ điên, gặp người là giết, vung đao là chém.
Phó Tông Nguyên chết, quân Nam thủ vệ liền tán loạn, còn Ngũ Thông vốn là người của Đông Phương Thanh Huyền đã mở cửa thành nghênh đón hắn ta.
Không có quan chỉ huy, quân Nam chỉ có thể bị động chịu đòn.
“Giết! Giết hết bọn chúng…”
Đôi mắt phượng quyến rũ của Đông Phương Thanh Huyền mang theo ánh sáng khát máu, nhìn cánh cửa thành mở ra, mỉm cười:
“Đoạt Cư Dung Quan, tặng một đại lễ cho Tấn vương!”
Gió lạnh vẫn đang gào thét, khi đại quân của Ngột Lương Hãn xông vào cổng quan thì cuộc chiến này rốt cuộc cũng chuyển biến theo hướng vốn có.
Cư Dung Quan giống như một miếng nhân bánh.
Triệu Tôn ở phía Nam, hắn ta ở phía Bắc.
Cả hai quân chỉ xem tốc độ của ai nhanh hơn mà thôi.
Thế nhưng bên này đã mở cổng thành rồi, Đông Phương Thanh Huyền hoàn toàn có thể hạ được Cư Dung Quan trước Triệu Tôn.
Cùng một thời gian, người khác nhau, trải nghiệm khác nhau, chuyện họ làm ra cũng sẽ khác nhau.
Đúng lúc Cư Dung Quan rơi vào chiến loạn nước sôi lửa bỏng, trong khe núi cách Cư Dung Quan chỉ hơn mười dặm lại ấm áp như có gió xuân.
Tiếng hỏa pháo ở nơi xa nghe thấy rất rõ.
Nếu là ngày trước, Cáp Tát Nhĩ chắc chắn sẽ không yên.
Nhưng lúc này đây, y nhìn người đang ngủ trong lòng, nàng hít thở nhè nhẹ, mái tóc dài đen nhánh phủ xuống vai hắn như thác nước, khiến lòng y phập phồng.