Sau hơn 1 tiếng chọn lựa đồ, cuối cùng Liên Thảo quyết mình
ăn mặc như cô nàng xấu xí. Trên khuôn mặt xinh đẹp mọi ngày đã được đeo thêm 1
kính mắt đen thật to, không hề trang điểm dù là tô phớt làn son lên cặp môi
căng mịn như trái anh đào. Mái tóc được rẽ làm đôi bện lò xo thẳng xuống 2 bên.
Không những vậy cô còn mặc 1 chiếc áo cũ màu, chiếc váy đen lỗi mốt và 1 đôi
dép lê. Cô tin chắc với bộ dạng là 1 cô nàng xấu xí như vậy thì chẳng ai dám
nhìn vừa mắt cô đâu. Vô cùng thoả mãn với cách ăn mặc của mình, cô quay sang hỏi
ý kiến của Bảo Bối đang nằm trên giường uể oải.
Làm sao có thể không uể oải được khi chưa đến 5 giờ sáng, cô
gái ngốc này đã dựng anh dậy chọn đồ cho buổi xem mặt lúc 10 giờ. Ngắm nghía
thay đồ mãi sau 1 tiếng cũng có bộ dạng hoàn chỉnh để anh đánh giá.
Liếc mắt quan sát từ trên xuống dưới cô gái đang vô cùng
thích trí vì sáng kiến của mình, anh nhàn nhạt trả lời:
- Nếu cô định dùng bộ dạng này để xem mặt thì không dùng được.
- Tại sao lại không dùng được? Rất được mà. Con xem nếu như
ai mà nhìn thấy bộ dạng này không từ chối mới lạ.
- Nếu là 1 người đàn ông không coi trọng vẻ bề ngoài thì bộ
dạng nào cũng chỉ là phụ phiếm. Tôi muốn họ không phải từ chối mà là bỏ chạy.
- Làm sao mà khiến bọn họ bỏ chạy được chứ? (cô phụng phịu)
- Mở tủ đồ của cô ra để tôi xem thử.
- Được, con xem đi.
Vân Phong đứng dậy đi đến tủ đựng quần áo của cô tìm kiếm.
- Con muốn tìm gì?
- 1 bộ đồ thích hợp cho cô.
- Ồ, theo ý Bảo Bối vậy.
Tìm kiếm suốt 15 phút cũng không tìm được bộ đồ ưng ý.
- Thế nào Bảo Bối?
- Đồ ưng ý thì không có. Nhưng những bộ đồ không thể chấp nhận
được thì có rất nhiều.
- Làm gì đến nỗi vậy? Con nhìn xem cái áo này dù đã nhạt màu
nhưng còn nguyên chưa bị rách nát.
- Vậy những bộ đồ mặc bên trong thì sao? Như cái này (chiếc
quần con ren hồng) rách như vậy cô còn mặc sao?
Vội vàng giật lấy dù sao cũng là đồ nội y không thể quá lộ
liễu. Nở nụ cười ngượng ngạo:
- Ha ha bỏ sót ấy mà, mẹ sẽ vất đi luôn.
- Nhưng tôi thấy trong tủ còn có 5 cái như vậy. Không bàn
cãi nữa chúng ta ra siêu thị mua thêm đồ.
Không thể nói lại được Bảo Bối, cô chỉ có thể cầm ví tiền đi
theo. Chắc mất kha khá đây.
Đến siêu thị lần nào cũng vậy cảnh tượng khi nào cũng thế.
Cái siêu thị này lớn và rộng hơn cái siêu thị kia rất nhiều nhưng giống nhau ở
điểm mọi người đều choáng ngợp trước vẻ đẹp của Bảo Bối. Đứa bé này lớn lên sẽ
là 1 tai họa cho nhân loại.
Đứng trước 1 gian hàng, Liên Thảo quay sang hỏi:
- Bảo Bối con nhìn xem. Lên mặc đồ nào?
Vân Phong liếc qua gian hàng, đây là gian hàng thứ 10 hy vọng
tìm được đồ anh cần. Nhìn khắp 1 lượt cuối cùng cũng tìm được bộ đồ ưng ý.
Chỉ tay về phía bộ đồ ở trong góc, anh cất tiếng:
- Chọn bộ đồ kia.
Liên Thảo nhìn theo hướng Bảo Bối chỉ, nuốt nước bọt khó
khăn nói:
- Không phải chứ!
Thật sự khi đến đây, cô nghĩ Bảo Bối muốn cô mặc như 1 kẻ ăn
mày lang thang nhưng thật sự không ngờ nó lại muốn cô mặc bồ đồ đó.
Đó là 1 bộ váy không biết phải diễn tả như thế nào. Nếu nói
bộ đồ đó hở hang, không có đâu rất chi là kín đáo là đằng khác (làm sao anh có
thể để cô trước mặt người khác khoe đồ), nhưng nó vô cùng loè loẹt, cô chưa bao
giờ thấy cái nào có màu sắc loè loẹt như vậy. Trên cổ là 1 đám lông cừu màu
vàng (mặc nóng lắm) tiếp theo là 1 khoảng màu đỏ, tiếp đến là màu xanh, nữa là
màu hồng, 2 cánh tay màu tím, dưới gấu váy màu xanh nước biển, đai váy màu
chàm. Nếu mặc nó cô sẽ biến thành 1 con bồ nẹt nhiều màu sắc. Cô không muốn như
vậy đâu. Cúi đầu nhìn Bảo Bối đang mỉm cười vô cùng lạnh lùng, cô tự nghĩ:” cái
bộ đồ này có thù oán gì với Bảo Bối sao lại cười như vậy nhỉ? Kì lạ”
- Bảo Bối, con nói mẹ nên mặc bồ đồ này đi xem mặt sao?
- Không sai, nhưng chỉ bộ đồ này thôi chưa đủ, đi mua thêm
phấn son, và 1 bông hoa mẫu đơn đã nở rộ.
- Không phải chứ?
Và sau đó cô đã được anh trang điểm từng ít một. Chỉ là khi
soi vào gương, cô gào thét:
- MẸ ƠI! Có quái vật.
Và cô thật sự muốn ngất xỉu, trời ơi tại sao Bảo Bối lại
trát nguyên 1 hộp phấn trắng lên mặt cô thế này. Khuôn mặt trắng bệch (trát phấn)
và cặp môi đỏ trót như thế này người ta không bỏ chạy thì đó là 1 kỳ tích.