Hắn đưa cô gái ra khỏi đô thị đến 1 bìa rừng ở ngoài nội
thành, nơi này vô cùng vắng vẻ thật hiếm mới có người đi qua.
Mở cửa bước xuống xe, hắn quay lại ra lệnh cho cô gái:
- Xuống xe, đi theo tôi.
- Được. (vội vàng bước xuống) Liên Thành, cậu muốn đưa mình
đi đâu?
- Có y kiến gì sao?
- Không phải, nhưng chỗ này vắng vẻ quá.
- Nếu còn muốn giúp cho cha, thì đi theo tôi nên núi, còn nếu
không thì đừng bàn thêm điều gì nữa.
- Không có đâu, mình đi theo mà (chạy đuổi theo hắn vào
trong rừng)
Càng đi vào sâu bên trong thì không gian càng ngày càng trở
nên âm u, thiếu ánh sáng.
Sợ hãi cô gái nép mình vào gần hắn, chính điều đó đã kích
thích hắn muốn cắn xé thật tốt thưởng thức 1 phen. Chắc chắn là rất ngon miệng
đây. Ai! Định dẫn cô đến 1 nơi phong cảnh hữu tình rồi từ từ cảm nhận hương vị
nhưng cứ thế này thì…
Đột nhiên dừng lại khi thấy bên kia có 1 mặt đá lớn, người
có thể nằm lên đó. Tốt quá rồi.
- Liên Thành sao vậy? Không đi nữa sao có phải chúng ta sẽ
quay về?
- Không có chuyện đó đâu, đi đến đó đi (hướng đầu ra mặt đá
kia)
Ngồi xuống tảng đá, cô gái đưa tay xuống bóp chân của mình
vì đã quá mỏi rồi.
- Liên Thành cậu muốn dẫn mình đến đây để làm gì?
- Tất nhiên là để ăn ngươi rồi.
- Ăn..ăn..mình(mặt cô gái bỗng chốc ửng hồng xinh đẹp)
- Đúng vậy có đồng ý không?
- Mình..mình..đồng ý (ngại ngùng, xấu hổ)
- Tốt lắm.
Hắn ngồi xuống bên cạnh cô gái, đưa tay lên khẽ vuốt ve chiếc
cổ trắng ngần nơi dòng máu ngọt thơm đang chảy lên ở động mạch cảnh.
Cô gái run rẩy khẽ nhắm đôi mắt, bàn tay nắm chặt “Liên
Thành cuối cùng cậu cũng chịu chấp nhận mình, dù là thật lòng hay chỉ vì ham muốn
thể xác mình cũng đồng ý vì mình yêu cậu”
Đang chìm trong suy nghĩ thì bị 1 cái cắn đau nhói ở cổ làm
bừng tỉnh. Cô có thể cảm nhận được máu của mình đang bị hút ra trầm trọng. Khó
khắn lắm mới lắp bắp được vài câu:
- Liên..Thành..cậu muốn làm gì?
Khã nhả cái cổ ra, trên khoé miệng còn lưu vết máu, đưa lưỡi
ra liếm nhẹ hắn chẹp miệng:
- Ngọt thật, một mình ăn như vậy thật hoang phí có lẽ phải gọi
bọn ấu trùng đến hưởng cùng.
Hắn không đuổi theo và huýt 1 tiếng sáo. Ngay lập tức xuất
hiện 5 con quỷ đuổi theo bao vây tấn công cô gái:
- A A A A…
Tiếng hét ghê rợn đánh thức mọi vật xung quanh đánh vỡ không
khí im lặng của khu rừng già.
” Ling Ling” tiếng chuông điện thoại vang lên, mở ra là cô
Lâm đang gọi đến. Nhếch mép hắn nhấch máy:
- Cô Lâm cháu Liên Thành đây.
- Liên Thành chuyện hôm nay là thế nào? Tại sao lại có chuyện
5 cô gái đánh nghen hội đồng, cháu giải thích đi?
- Cô Lâm tất cả chỉ là hiểu lầm cháu không quen biết với những
cô gái đó.
- Không quen biết, tại sao bọn họ lại tìm đến cháu?
- Cô Lâm biết cháu lâu như vậy không lẽ không rõ nhân cách của
cháu sao?
- Cũng phải, cô đã theo dõi cháu ngày từ nhỏ không lẽ lại
không biết. Được rồi, để vài ngày sau hãy hẹn Liên Thảo ra ngoài rồi giải thích
cho nó đi.
- Dạ, cháu hiểu rồi.
- Ừ, vậy thôi cô cúp máy trước đây.
” Cạch” tiếng cúp máy chấm dứt cuộc nói chuyện. Khoé miệng
khẽ nhếch lên lạnh lùng:
- Đứa con gái ma chê quỷ hờn đó mà cũng muốn ta đi gặp mặt
sau, chờ đó ta không rảnh.
Trong đầu thì hiện lên hình ảnh 1 cô gái ăn mặc loè loẹt, mặt
trắng bệch, môi đỏ chót và 2 mắt thì tô đen xì. Có ăn cũng mất hết cả cảm xúc.
Tiến lại gần nơi lũ quỷ đang ngặm nhấm 2 bàn tay, 2 bàn chân
cô gái không bỏ sót dù là 1 mẩu xương. Vì kiểu ăn dã man này cô gái không chết
nhưng nằm đó chịu đau đớn cơ thể mình bị gặm cắn.
Nhìn cô gái hơi thể yếu ớt, mặt thấm đẫm nước mắt. Hắn trầm
giọng nói:
- Ăn như vậy đủ rồi, mau tản ra tìm đồ cho mình ăn đi.
” Géo” lũ quỷ rất nghe lại tản ra khắp nơi, phút chốc đã biến
mất.
Nhìn máu chảy đỏ đầy mặt đất hắn tiếc rẻ:
- Lũ quỷ này không biết tiếc của là gì cả, ngọt như vậy mà để
rơi vãi lung tung.
Hắn tiến tái xé cánh tay cô gái ăn ngon lành cùng uống dòng
máu chảy ra từ đó. Bữa chiều thật tuyệt. Lúc nào cũng vậy trái tim luôn là thứ
hắn thích nhất nên ăn cuối cùng.
Khi đã ăn thoả mãn cơn thèm khát, cô gái chỉ còn xót lại 1
cái đầu và 1 bộ ruột già, lòng non. Cất bước đi nơi ấy 1 ấu trùng quỷ lại được
sinh ra ăn nốt đồ còn lại. Duy đầu cô gái vì nó còn non nên không thể gặm cắn hết.
Thật đáng sợ