Đến gần giữa trưa thì 2 người cũng đã leo được lên đỉnh núi
cheo leo. Ả ta đi đến phía trước 1 đoạn rồi quay đầu gọi cô lại:
- Liên Thảo, cô đến đây nhìn xem.
Dù đang rất mệt mỏi, 2 tay chống đầu gối cúi người xuống
cùng những nhịp thở nặng nề, mồ hôi ướt trán. Nhưng nghe cô ta gọi lại nên cũng
cố gắng lê bước đến xem, có gì để nhìn chứ?
Nếu Liên Thảo đang chuẩn bị rơi vào bẫy nguy hiểm thì phía
lưng chừng núi 3 người họ đã giáp mặt với nhau.
Khi Qủy Huyết định bay lên đỉnh núi cứu cô thì đã bị Thanh
Phong ngăn cản lại. Nhếch miệng cười băng lạnh, giọng chế giễu:
- Sao vậy có ý kiến? Rất tiếc bây giờ ta không rảnh, huyết hậu
của ta đang gặp nguy hiểm, nên ta phải đến cứu nàng.
- Chậc, xem ra ta cũng nổi tiếng đó chứ. Không giỡn với các
ngươi tránh ra.
- Muốn ta tránh để ngươi đi làm hại Ma hậu sao? Không có cửa
đâu, tiếp chiêu đi.
Dứt lời Thanh Phong liền lao vào tấn công hắn, còn 1 mình Tiểu
Vũ gào lên:
- Đừng có đánh nhau nữa, Ma hậu sẽ gặp nguy hiểm trong tích
tắc đó.
- Sẽ gặp nguy hiểm nếu chúng ta không trừ khử được tên đại
ác quỷ này. Tiểu Vũ mau vào đây hợp chiến với ta.
- Không được, có lẽ bây giờ 2 người họ cũng lên đỉnh núi rồi
đó.
- Người không thể nguy hiểm bằng quỷ, hắn mới là đại họa.
Còn đứng đó làm gì, nhanh lên đi.
- Dạ, Tiểu Vũ biết.
Thế là cả 3 người cùng lao vào cuộc chiến, trong khi lúc đó
Liên Thảo đã đi đến gần cô ta.
Mỉm cười với cô, ả chỉ xuống dưới:
- Liên Thảo, cô nhìn xem.
Theo ý cô ta Liên Thảo cúi đầu xuống nhìn. Hai mắt mở lớn,
miệng kinh ngạc hơi há ra và vội vàng lui lại đằng sau. Vì dưới đó không là gì
cả mà là 1 cái vực rất là sâu không nhìn thấy đáy, mây mù dày đặc trông thật là
âm u, quỷ dị.
Ngước lên nhìn cô ta, khẽ trấn an mình cô nói:
- Dưới đó chỉ là cái vực sâu thôi có gì để nhìn chứ?
- Ai nói không có gì nhìn, lại đây nhìn kĩ đi. Đó chính là
chỗ đó đó(ả ta vừa chỉ xuống vừa làm như mình nhìn thấy 1 cảnh tuyệt đẹp)
- Có gì đâu chứ? (tò mò cô lần nữa lại gần xem)
Nhếch lên thành 1 nụ cười hiểm độc kín đáo, ả khẽ lui vào
phía sau vài bước. Đôi mắt gian xảo nhìn cô đầy lòng hận thù, nhẹ nhàng đi đến
đằng sau cô.
Ngó nhìn 1 hồi không thấy gì, cô quay lại thấy ả đằng sau
khó hiểu hỏi:
- Nguyệt, cô đứng đằng sau tôi làm gì? Tôi nhìn kĩ rồi có thấy
gì đâu.
- Muốn biết có gì không thì phải xuống đó mới biết được.
- Cô nói vậy là sao?
Ả không nói gì mà chỉ cười vô cùng độc ác, toàn thân toả ra
đầy lòng hận thù, chán ghét. Đã đến lúc kết thúc rồi.
…..
Đánh nhau 1 hồi cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu lo lắng
không an tâm. Hắn liền vận lực 7 phần xuất chiêu vào 2 người họ, khiến họ không
tài nào tránh được loại pháp lực mạnh mẽ đó mà bị trọng thương đánh văng ngã xuống
đất.
- Cô ấy mà có việc gì để xem 2 ngươi ăn nói thế nào với hắn.
Lạnh lùng để lại 1 câu nhưng chưa kịp rời đi thì 1 tiếng hét
lớn vang vọng cả núi cao.
ÁÁÁÁ..ÁÁÁÁ..áááá
- Liên Thảo!
- Ma hậu.
Cả 3 người họ vội vàng bay lên xuất hiện trên đỉnh núi nhưng
đập vào mắt họ là ả ta đang sung sướng đứng cười thoả mãn khi đã đẩy được cô xuống
vực.
Không nói 1 lời nào hắn vội vàng chạy đến xem. Dưới vực đầy
âm khí đủ hiểu dưới đó nhiều ma quỷ thế nào, không 1 tia chần chừ liền nhảy xuống
xem tìm kiếm. Suốt độ cao của vực đầy những âm hồn trắng mỏng manh bám trụ,
chính những âm hồn này tạo nên những dải mây âm u phía dưới. Khi xuống gần tới
đấy thì hắn phát hiện ra có 1 màng chắn xuyên dị giới, nói vậy là Liên Thảo đã
lọt vào giới nào đó rồi. Dù là giới nào thì 1 người phàm sao lại lọt vào được?
Không lẽ tên nhóc đó đã đưa cho cô thứ gì mang pháp lực sao? Chắc chắn là vậy,
ai! Có lẽ hắn cũng nên làm 1 chuyến du lịch thăm hỏi mới được. Nhưng trước hết
phải quay lại xử ả đàn bà xấu xí kia đã.
Vì thế Qủy Huyết nhanh chóng bay trở lại nên đỉnh núi, dám
giết huyết hậu của hắn thì chỉ có con đường chết. Nhưng chết thế nào thật là
khó nghĩ đây? Tốt nhất vẫn lên là bóp nát trái tim đen tối ấy của ả rồi vất xuống
đó cho lũ âm hồn ăn trưa, xuống đó ả ta sẽ là 1 linh hồn vất vưởng luôn bị những
linh hồn khác cắn xé. Đó sẽ là kết cục ả được hưởng.