Búp bê này nhìn thật sự rất đẹp nhưng chỉ là ngay từ nhỏ cô đã không
thích chơi búp bê rồi. Loại thứ đồ chơi giống người vô tri vô giác thế
này ôm cũng không ấm ấp mềm mại như những thú bông khác, mà để tượng
trưng thì Liên Thảo hay bị ảo tưởng nửa đêm nó giết cô bởi vì đã từng
xem 1 bộ phim kinh dị có những con búp bê ma từ đó cô bị ảnh hưởng.
Ngay lúc đang băn khoăn không biết nên giữ hay nên bỏ thì cô nhìn
thấy 2 đứa trẻ đang lấp ló ngoài cửa, ánh mắt của chúng đều đặt hết nên
người búp bê. Vẫy chúng lại gần cô tươi tỉnh hỏi:
- Hai đứa thích búp bê này sao?
Cả hai đứng trước mặt cô sợ sệt gật gật đầu.
- Đây,(đưa búp bê ra) 2 đứa thích thì cầm về chơi đi.
- Cảm ơn cô chủ (nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy)
Nhìn lũ trẻ chạy khuất đi cô thoải mái dựa đầu sau thành ghế, không muốn giữ lại không lỡ bỏ vào sọt rác, cho đi là tốt nhất.
Ngoài cửa sổ có 1 con bướm đêm đậu trên cành mai, phất cánh nó bay cao
rời đi. Chỉ còn vài người nữa thôi là đã đủ con số 49, chủ nhân của nó
sẽ xuất hiện.
Màn đêm buông xuống. Sau khi ăn tối cùng anh trai và mẹ thì cô xin
phép lên phòng trước. Nhìn căn phòng hiu quặnh chỉ đơn độc mình cô, bất
giác cô lại mong muốn được sống như những ngày đó có Vân Phong bên cạnh
thật là vui. Buồn bã cô ủ rũ đi vào phòng tắm rửa, vì chỉ có 1 mình nên
cô cũng chẳng buồn mang theo quần áo vào cứ vất lộn xộn ngoài giường tắm xong ra mặc vào.
Ngâm mình trong nước hoa hồng tầm nửa tiếng, đến khi buồn ngủ cô mới
lười nhác bước ra. Với lấy cái khăn lông to bản lau khô cơ thể, khác với những lần trước lần này cô dùng 1 chiếc khăn khác màu xanh dương quấn
quanh người 1 vòng đủ để che đi những bộ phận cần thiết.
Mở cửa phòng tắm vô tư bước ra để rồi sững người đứng hình tại chỗ.
Lúc tắm thì chẳng thấy ai bây giờ khi tắm xong trên giường đã có sự hiện hữu của 1 người, anh xuất hiện từ lúc nào vậy?
Ngước mắt nhìn theo hướng cửa phòng tắm mở trong thoáng chốc anh cũng hơi sững người, nửa kín nửa hở lúc nào cô gái ngốc này cũng có thể
khiêu khích với bản năng của nam nhân. Lúc trước trong cơ thể bé nhỏ
chưa cảm thấy phản ứng gì nhưng mà bây giờ sao chỉ có thế thôi trong cơ
thể anh đã dạt dào cảm xúc. Thật không ổn từ bao giờ sức kiềm chế của
anh lại kém như vậy chứ. Cố gắng rời tầm ánh mắt ra chỗ khác, anh trầm
giọng nói:
- Đứng đó làm gì nữa, còn không mau mặc đồ vào.
- Anh..anh đến từ lúc nào vậy? (nắm chặt khăn tắm, mặt đỏ ửng)
- Đến từ lúc em bắt đầu đi tắm, bản tính khó bỏ.
Ngượng ngùng cô vội vàng chạy đến vơ lấy đống quần áo trên giường để
vào nhà tắm thay chỉ là vừa ôm lấy được đồ cô cảm thấy hơi man mát, cái
cảm giác mát lạnh cả cơ thể, ngơ ngác nhìn bắt gặp ánh mắt lộ liễu của
ai đó đang nhìn chằm chằm vào cô, khó hiểu cô cũng theo tầm mắt anh nhìn xuống:
- Ááááá.
Làm sao có thể không phát hoảng khi thân thể cô 1 mảnh vải che thân cũng không có, phô bày hết trước mắt ai kia. Nhanh chóng ôm lấy đám quần áo
vội vàng che đi 1 vài phần cơ thể, chỉ là cô còn chưa kịp chạy trốn vào
nhà tắm thì cổ tay đã bị 1 bàn tay lớn giữ lại. Quá đủ rồi khiêu khích
cơ thể anh xong định bỏ chạy sao? Cô đã khơi dậy phản ứng trong anh thì
cũng phải có trách nhiệm dập tắt nó chứ nhỉ? Lần này anh không bỏ qua
đâu.
Phía dưới nhà trong căn nhà nhỏ cho người ở bên cạnh 2 đứa trẻ không
ai chịu thua giành lấy ôm ấp búp bê, đến cuối cùng quyết định đặt búp bê nằm giữa rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Liệu đêm nay 2 đứa trẻ sẽ
thấy gì đây?