- Có lẽ phải tìm được tên qủy đoạt phách đó(trầm giọng lên tiếng)
- Lại là qủy, nhưng chúng ta biết đi đâu tìm hắn bây giờ?
- Ta biết chắc chắn có 1 kẻ sẽ biết.(chắc nịch trả lời)
Nghe anh trả lời chắc chắn như vậy cô vô cùng mừng rỡ, tiến lại gần hỏi:
- Kẻ đó là ai?
Khẽ mỉm cười anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng ôm chặt:
- Muốn tìm qủy phải đi hỏi qủy,
- Nói vậy kẻ đó chính là Liên Thành, hắn cũng là qủy chắc chắn sẽ biết về con qủy đó.
- Thông minh hơn nhiều rồi đấy.(ghé sát tai cô nói)
Anh ghé sát cô nói thì thầm như vậy bất giác khuôn mặt khẽ ửng hồng
lên vô cùng xinh đẹp. Ai mà biết được nơi đó lại nhạy cảm như vậy chứ.
Ngượng ngùng cô úp khuôn mặt vào lồng ngực ấm áp của anh.
Nhìn cô ngượng ngùng như vậy thật sự rất dễ thương bất giác cơ thể
anh theo khuôn mặt ửng hồng của cô mà nóng dần lên. Chợt nhớ lại lần
trước chưa kịp chè cháo gì thì bị Dương Đằng phá đám. Bây giờ còn không
tranh thủ còn chờ đến lúc nào. Cũng khó trách nam nhân mà đứng trước
người mình yêu ai mà chẳng biến thành sói.
Liên Thảo không biết “hiểm họa” đang đến gần mà vẫn cứ vô tư úp mặt
vào nơi ấm áp đó, đâu chỉ có vậy cô còn khẽ rụi rụi làm nũng như 1 con
mèo nhỏ. Chỉ đến khi cảm nhận được bàn tay của ai đó không yên phận thì
mới bừng tỉnh:
- Tay anh đang đặt ở đâu vậy?(tròn mắt nhìn truy vấn)
Anh mỉm cười nhưng không trả lời tiếp tục công tác hoạt động. Đúng là mới đầu nó chỉ đơn thuần là 1 cái ôm nhẹ nhàng sau đó cơ thể trong anh
thay đổi nên cái ôm đó cũng bắt đầu bị biến tấu đi.
Bàn tay của anh như có điện nó lướt qua đến đâu là lại làm cô sởn gai ốc đến đó. Mới đầu chỉ vuốt ve cái eo nhỏ xinh cái này thì cô có thể
chấp nhận nhưng mon men lên đó thì không được.
Vội vàng gạt bỏ bàn tay đó ra chỉ lên 1 chút nữa thôi là nó đã chiếm
được nơi nó cần đến. Nhưng xem ra ai đó dai như đỉa mặc cô có gạt bỏ thế nào thì vẫn không chịu buông tha.
Xem ra đã đến lúc rồi. Không để cô kịp trở tay anh khẽ cúi xuống bế
cô lên đi về phía giường. Sau 1 hồi luật động không thành công cơ thể
anh cũng khó chịu lắm rồi, lần này để xem ai có thể cứu cô thoát khỏi ma chảo của anh.
- Anh làm gì vậy buông em ra?(giãy dụa cố gắng thoát ra)
- Em mà còn giãy dụa nữa là ngã xuống đất đó.
- Ngã xuống đất còn hơn là ngã trên giường. Không buông ra là em thét lên đó.
- Thét ư? Em không không nói thì ta cũng quên mất.
Nhếch miệng cười anh nhẹ phẩy tay 1 cái kết giới được giăng ra bao trùm cả căn phòng. Cười nhẹ hướng cô nói:
- Bây giờ em có thể gào thét thoải mái không có ai nghe thấy đâu.
Tròn mắt nhìn anh, lần này thì xong rồi chỉ ít thời gian nữa thôi thì cô sẽ bị anh ăn tươi nuốt sống cho mà xem. Nhìn chằm chằm khuôn mặt đã
yêu nghiệt giờ lại gian tà nữa, dù biết là không thể nhưng cô vẫn hét
toáng lên:
- Aaaaaaa…
- Ta đã làm gì em đâu mà hét lên dữ dội vậy, ta nghĩ em lên giữ giọng(vừa nói vừa đặt cô nhẹ nhàng xuống giường)
- Giữ giọng để làm gì cơ chứ?
- Tất nhiên là để dành lúc đó rên rỉ rồi.
Anh nhẹ nhàng nằm đè lên người cô, khủy tay trai đặt ngang đầu cô
chống đầu mình vì anh muốn nhìn thật kĩ cảm xúc trên mặt cô. Bàn tay
phải không ngừng mơn trớn khuôn mặt xinh đẹp.
Cô không biết anh đang nghĩ gì nhưng còn riêng cô thì đang hối hận
đây. Lẽ ra cô phải biết đường rút kinh nghiệm lần trước giữ khoảng cách
với anh mới đúng. Bây giờ cô còn trách ai nữa chứ.
- Hối hận sao? Nhưng bây giờ hối hận chẳng phải là quá muộn rồi sao?
- Không..ưm..ưm.
Không để cô nói hết câu anh liền cúi xuống chiếm đoạt làn môi hồng
đang nhếch lên đó. Mút mát chán anh bắt đầu xâm lấn đến khoang miệng bên trong tràn đầy hưởng thụ. Được 1 lúc anh tách khỏi nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa, trầm giọng hỏi:
- Cho ta nhé.
Nhìn anh như vậy rõ ràng là cô muốn lắc đầu nhưng không hiểu sao cô
lại khẽ gật đầu. Chắc chắn cô bị anh mê hoặc làm mất lí trí rồi, đúng là ngốc mà.
Nhếch miệng cười thật dịu dàng, dù sao anh cũng muốn tôn trọng ý kiến của cô. Yêu là phải biết tôn trọng. Thật nhẹ nhàng anh cúi xuống hôn
lần 2 và lần này cô không trợn mắt phản đối nữa mà khẽ nhắm nghiền hưởng thụ. Đêm nay cô sẽ trao cho anh tất cả.