Dù hỏi như vậy trong lòng cô vẫn thầm hi vọng hắn sẽ không
phải là Qủy Vương nếu thật là hắn vậy chẳng phải Vân Phong sẽ gặp rắc rối rồi sao?
Chỉ là câu trả lời của hắn đã đánh tan hạt mầm hi vọng của cô:
- Không sai, ta chính là Qủy Vương.
Tròn mắt nhìn hắn kinh hoàng, dù sao cô đã nghe kể về hắn
và cô biết hắn bắt cô đến đây là có mục đích, không lẽ là:
- Ngươi bắt ta đến đây có mục đích gì?
Nhếch miệng cười hắn ngả người ra sau giương mắt nhìn cô thờ ơ hỏi:
- Cô đoán thử xem?
Dù rất lo lắng, sợ hãi nhưng cô vẫn đè nén nó xuống bình tĩnh trả lời:
- Ngươi bắt ta để uy hiếp Vân Phong.
- Uy hiếp? Tên nhóc đó chưa đủ để ta bắt ngươi uy hiếp hắn.
Nghe hắn nói vậy trong lòng cô thầm mừng rỡ chỉ cần hắn
không động đến anh là được, hắn không dùng cô uy hiếp như vậy
Vân Phong có thể toàn tâm đi cướp linh hồn rồi.
Nhìn thoáng qua cô dù sắc mặt vẫn vậy nhưng hắn nhìn ra trong đáy mắt hiện ra tia mừng rỡ.
- Xem ra ngươi mừng rỡ hơi sớm rồi, ta không động đến hắn không có nghĩa ta buông tha cho ngươi.
Đúng vậy, làm sao cô có thể quên mục đích của hắn là cô chứ.
- Ngươi sẽ làm gì ta?
Liếc thấy cô dù tỏ ra cứng rắn nhưng thật sâu bên trong không ngừng lo lắng. Hắn cười khẩy lạnh lùng nói:
- Ta không làm gì ngươi cả chỉ muốn thử tình cảm của hắn dành cho ngươi chút thôi.
- Thử tình cảm?
Nghe hắn nói thì có vẻ bình thường nhưng cô biết chắc chắn sẽ không đơn giản vậy đâu.