Vân Phong và Qủy Vương đứng đối diện với nhau không nói lời nào, cả 2 đều phát ra sát khí mạnh mẽ. Bàn tay khẽ siết lại liền nhanh chóng lao
vào đối phương tấn công.
Gió lớn thổi mạnh dữ dội, thiên lôi không ngừng vang dội đánh xuống
loé sáng cả 1 vùng trời. Từ trong ánh sáng mập mờ đó 2 thân ảnh như ảo
như thực ra những chưởng mạnh mẽ.
Chưởng nối tiếp chưởng người đánh thì kẻ đỡ. Vân Phong liên tục đánh chưởng về phía hắn.
Không quá lo lắng, khoé miệng khẽ nhếch lên Qủy Vương ngưng kết lại
nội lực, từ lòng bàn tay phát ra luồng ánh sáng hoàng kim bị hắn thu gọn lại chặn những chưởng của anh đánh tới.
Phá tan chưởng khí của anh, hắn lao nhanh đến đánh về phía anh không
ngừng. Sau 1 tiếng động lớn làm đất đai rung lên mạnh mẽ, mọi cây phong
đều bị đổ rạp. Những tảng đá lớn bị đánh vỡ tan.
Lúc này lòng bàn tay của 2 người họ chạm vào nhau nội lực phát tán mạnh mẽ ra bên ngoài.
– Thiên Vân Phong là ngươi 5 lần 7 lượt ngăn cản việc lớn của ta lên ngươi đừng trách ta nặng tay.
– 5 lần 7 lượt ta nhớ không nhầm thì hình như có 2 lần thôi thì phải? (anh trầm giọng sửa lại)
– Thiên Vân Phong ta thật khâm phục ngươi trong tình trạng này mà
ngươi vẫn còn tâm trạng bắt lỗi hắn (dù đang vận công trị thương nhưng
Qủy Huyết vẫn không tài nào kiềm chế được nói lên)
– Ngươi tập trung vào trị thương đi (Vân Phong lên tiếng chặt đứt cảm xúc đang trào dâng của ai kia)
– Giỏi lắm.
Dứt lời hắn liền ngưng kết nội lực ánh sáng hoàng kim phát ra mạnh mẽ dồn lực đẩy mạnh về phía Vân Phong.
“ẦM”
Chưởng lực lớn đánh mạnh về phía anh khiến anh bay cao lên không trung ngã nhào trên đất.
Ôm ngực khoé miệng hộc ra ngụm máu lớn. Cứ đánh nhau thế này thêm vài chiêu nữa có khi anh không chống đỡ nổi.
– Vân Phong ta muốn xem ngươi chống đỡ được bao lâu?
Hắn vừa nói vừa từ từ đi lại gần. Ma chảo giơ lên cao dồn lực lớn ánh sáng hoàng kim bao vây đánh xuống thì bị chặn lại:
– Qủy Vương ngươi bỏ quên mất ta.
Lời vừa dứt Qủy Huyết liền tung chân đá 1 chưởng nhưng may mắn là hắn tránh được.
– Qủy Huyết là do ngươi tự mình nộp mạng, ta vốn định bỏ qua cho ngươi nhưng thiết nghĩ chắc ngươi không cần.
Nhìn hắn, Qủy Huyết cười nói:
– Qủy Vương ta với ngươi đều thuộc giới qủy độc ác đúng không?
– Ngươi có ý gì?
– Chúng ta là qủy không phải là người lên nhân giới có câu chính nhân quân tử không thể áp dụng.
– Lảm nhảm 1 hồi rốt cuộc ngươi muốn nói gì?
– Ta muốn nói ta không phải chính nhân quân tử lên giở chút thủ đoạn chắc không sao? Tiểu hồ ly tiếp chiêu này.
Sau câu nói Qủy Huyết liền ngưng kết nội lực đánh về 1 phía.
Vội hướng ánh nhìn ra phía đó khi hắn vừa nghĩ Qủy Huyết giở trò lừa
hắn thì phía mép đỉnh thấp thoáng bóng dáng của tiểu Băng đang lò dẫm đi lên.
– Hiểu Băng cẩn thận.
Không kịp suy nghĩ hắn liền nhanh chóng phi thân đến đẩy mạnh tiểu Băng sang 1 bên còn chưởng lực kia 1 mình hắn lãnh đủ.
“RẦM” ngã nhào ra đất, khoé miệng phun ra 1 ngụm máu lớn vàng tươi.
Bị ngã sang 1 bên khi ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn vì cô mà bị thương
nặng bất giác trong nội tâm 1 cảm xúc đau đớn sôi trào. Vội chạy đến ôm
chặt vai hắn, cô nức nở khóc:
– Qủy Vương ngươi đừng chết nha, tại sao ngươi lại đỡ chưởng đó cho ta chứ?
– Mau tránh sang 1 bên.
– Không, ta không tránh.
Đôi mắt đỏ au cô nức nở lên tiếng, đúng là mới đầu cô rất ghét hắn
nhưng xem ra từ lúc hắn cứu cô khỏi lũ thỏ đực đó cảm xúc cô dành cho
hắn đã khác. Lần đầu tiên cô được 1 người liều mạng bảo vệ như vậy cũng
đã đủ để cô thoả mãn rồi.
Ôm chặt hắn cô nhìn hắn chan chứa nói:
– Nghe cho rõ đây nếu ngươi chết thì ta cũng chết. Ở giới hồ ly ai
cũng kêu ta làm xấu mặt giới hồ ly, họ chế giễu ta chưa 1 ai đối tốt với ta.
– Em là 1 tiểu hồ ly ngốc.
Lạnh lùng nhìn tên Qủy Huyết đang cầu nguyện sám hối. Hành động đó
thật làm hắn chết tức. Kiềm nén nếu không phải hắn ý thức được mình phải sống để chăm sóc cho tiểu hồ ly thì hắn có chết cũng phải đập cho cái
tên đó 1 trận.
Lấy ra từ trong người cây sáo đen hắn nhếch miệng nói:
– Chẳng phải các ngươi đang muốn đoạt cây sáo đen này sao? Cho các ngươi.
Dù rất khó hiểu sao tự nhiên hắn lại tốt như vậy nhưng hắn đã ném cây sáo đó đến thì cứ lấy đã. Qủy Huyết nhanh chóng bay lên đoạt cây sáo
đen.
– Còn linh hồn tên Dương Đằng đó 2 ngươi chịu khó đến Qủy Cốc đoạt về.
Thu hồi kết giới trận gió lớn thổi bay hết linh hồn về Qủy Cốc.