Nhát Gan Là Thua

Chương 14



Nỗi lo sợ của  Đỗ Biệt Ly rốt cục khi biết được tin anh trai và chị dâu của Cố Quân muốn tới thành phố Y thì liền tới đỉnh điểm.

Nhưng bản lĩnh lớn nhất từ lúc trung học đến hiện tại của cậu lại là khống chế cảm xúc, nên người xung quanh thế nhưng không có ai thấy cậu có gì là không thích hợp. Cố Quân xem như là người quan tâm cậu nhất, nhưng khi thấy Đỗ Biệt Ly cố ý vô tình mà ngủ muộn dậy trễ, cũng chỉ nghĩ cậu gần đây quá mệt mỏi mà thôi.

Vì thế khi Đỗ Biệt Ly mỗi ngày rời giường, nhìn bữa sáng nóng hổi và một tờ giấy trên bàn cơm trong căn phòng trừ mình ra thì không có một bóng người, giống như uống một ly nước chanh nóng không đường vào mùa đông, trong lòng dù ấm, nhưng cổ họng lại thực chua xót.

Hai ngày trước khi Cố Quân gọi điện cho anh trai, chị dâu và cháu hắn để xác nhận vé máy bay, Đỗ Biệt Ly liền nằm bên cạnh hắn, nghe thấy rất rõ ràng. Hắn không hỏi cũng không nhắc, chính là đang đánh giá thái độ làm người của Cố Quân, sẽ không đưa người về nhà của cậu, bỏ đi phiền toái sau này. Lại không nghĩ, thực sự vài ngày sau, Cố Quân lấy lí do “Hướng dẫn du lịch” xách đồ ra ngoài sống, chính cậu ngược lại lại nếm mùi đầu tiên.

Cậu rõ ràng còn ước gì bớt liên quan tới Cố Quân một chút, sau này nói chuyện chia tay mới không quá tổn thương đối phương, thật sự lúc Cố Quân bắt đầu “Thức thời”, không đem cậu giới thiệu cho người nhà, lại có chút đau buồn: được, người ta đã không xem mình là “Người trong nhà”.

Đỗ Biệt Ly cứ như vậy khôi phục trạng thái “Độc thân” chăn đơn gối chiếc, một mình ở nhà vài ngày, trong lòng liền giống như bị lông chim cọ qua cọ lại đến khó chịu, thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.

Sau đó điện thoại của Cố Quân lại gọi tới, gián đoạn loại trạng thái này: “Biệt Ly, đêm mai có rảnh ra ngoài ăn một bữa cơm không? Anh và chị dâu muốn gặp anh...... Ân, đương nhiên, tới hay không vẫn là do anh.”

Trong trí nhớ của Đỗ Biệt Ly, Cố Quân và cậu đã ở chung hơn một năm, từ lần đầu hỏi cậu có muốn làm chuyện gì hay không, rất ít khidùng loại ngữ khí mang theo tha thiết chờ đợi mà trưng cầu ý kiến của cậu như thế này, khiện cậu thực sự không thể ngoan độc mà từ chối nổi, thậm chí ngay cả chút do dự bị tình cảm của đối phương hao hết. Cho nên cậu chẳng nghĩ gì, đã đồng ý luôn: “Ừ, cậu tự chọn địa điểm và thời gian.”

Chờ lúc cậu nghe thấy câu trả lời có chút nhảy nhót của Cố Quân, mới ảo não mà nhớ tới băn khoăn lúc trước của mình. Sau đó cậu phát hiện, ý nghĩ vốn nên kiên trì mà lúc cậu nhượng bộ lại tự nhiên như vậy, thực không giống cậu chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.