Nhất Hồ Thanh Trà Đảo Giang Hồ

Chương 3: Tương hồ



Sáng sớm, Đan Tung khẩn trương thức dậy, mãi đến trong viện nghe tiếng nước xoát xoát mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Hắn không đi.

Đan Tung thở dài, giống như muốn đem hờn dỗi cả một đêm toàn bộ nhổ ra.

Nghĩ tới rất nhiều loại tình huống hắn ly khai, vô luận mỗi một loại, trong lòng đều cảm thấy tịch mịch.

Thế nhưng khi phát hiện hắn còn ở đây, trừ bỏ cao hứng, còn có lo lắng.

Đan Tung thực hiểu được, bản thân mình chỉ là một người bán trà nhỏ bé, hắn là Ma giáo đang bị truy nã, cuộc sống thanh bình này không thể tiếp tục.

Một ngày nào đó, hai người sẽ tiếp tục trên con đường của mình, người tiếp tục mở quán trà, người trở về Ma giáo.

Đan Tung dụi dụi mắt, nguyên bản suy nghĩ nhiều khiến cho đầu hắn có cảm giác nặng trịch như mạch tuệ bị ma thành bột mì, sau đó đổ nước vào khuấy khuấy, thành một khối hồ dính không rõ tương hồ. Trải đều trong nồi, từ từ quay, dần dần tỏa ra hương lúa mạch, tản mát mùi đồ ăn thật hấp dẫn.

Mặt bánh vàng giòn, phối với một cái đản tiên thấu, là hương vị cả đời không thể quên được. (Theo ta nghĩ đây là cái bánh trứng mà tại sao thấy em thụ đi hơi lạc đề! Coi như em tư tưởng độc đáo đi)

Đan Tung sờ sờ đầu, lại thở dài.

Sáng sớm trấn nhỏ quạnh quẽ khác thường, nhà nào cũng đóng chặt đại môn như là trốn ôn thần, chí có trấn khẩu quán trà vẫn trước sau như một náo nhiệt.

Đan Tung ở giữa một đoàn võ lâm nhân sĩ suốt ngày ôm khư khư đao kiếm trông thật nhỏ bé. Hắn đem Bạch Nhược Khê nhét vào trù phòng đun nước ấm, còn mình thì tại đạo sĩ cầm phất trần, hòa thượng gõ mõ, kiếm khách đang lau chùi bảo kiếm, tráng sĩ múa may đại đao chạy tới tới lui lui châm trà lấy tiền.

Trốn sau quầy, Đan Tung cảm thấy mỹ mãn dùng dây thừng nhỏ xuyến hảo tiền đồng, đem nén bạc thu vào cái túi bên hông. Ai nói người giang hồ chuyên quỵt nợ? Đáng tha đi ra ngoài đánh một trăm lần! Vừa ra tay mười hai không có tiền thối, hai người chính là hai mươi hai, tấm tắc, cũng đủ cho hắn sống một năm dư dả.

Đan Tung trong đầu đã muốn bắt đầu tính toán ăn Tết có hay không nên mua đầu trư về làm thịt muối, thuận tiện cũng có thể nấu thêm vài con gà, kỳ thực phong nga hương vị cũng tốt lắm, khi còn bé lão cha dẫn hắn đi ăn một nồi son nga bô, mùi vị không cần phải bàn, hay là đi đào măng mùa đông về phối chung với vịt tốt hơn?

Mắt thấy nước miếng thiếu chút nữa tha xuống dưới, một hòa thượng gõ cái mõ một cái, A di đà phật một tiếng, ngã phật từ bi mà đem Đan Tung theo gà vịt thịt bò túm trở về lục căn thanh tịnh.

-Nơi đây cánh sào huyệt của Ma giáo chỉ còn một đoạn đường, bần tăng cũng không biết thực lực của Ma giáo hiện nay như thế nào, mọi người cũng nên sớm có tính toán.

Lão đạo sĩ lắc lắc phất trần, đầu dùng tử kim quan buộc cẩn thận tỉ mỉ, đạo bào thâm lam sắc bằng lụa viền mây trời cuồn cuộn, mỗi động tác đều như mây trời lướt nhẹ siêu phàm thoát tục, hắng giọng, chầm chậm nói:

-Vũ Đương lấy chính trực làm trọng, hôm nay xâm nhập Ma giáo, muốn các phái phải đồng tâm hiệp lực. Hôm kia báo, hại chết đại đệ tử của chúng ta là Tả hộ pháp Bạch Nhược Khê hiện giờ không rõ tung tích, mà ở trong giáo, hài cốt Giáo chủ chưa lạnh, Hữu hộ pháp Thẩm Trầm Hân đã có dã tâm muốn đoạt vị. Nói vậy cứ để trai cò tranh chấp, ta chờ ngư ông đắc lợi, chẳng phải vừa tiêu diệt được Ma giáo mà lại không tốn chút sức nào? (Cái này ta thấy mới giống tiểu nhân.)

Đan Tung mí mắt nhảy khiêu, cận thận bưng ấm trà từ sau viện đi đến, nghe được tráng sĩ cầm đao vỗ bàn kêu to: “Đạo trưởng nói đúng! Làm cho bọn họ đấu tranh nội bộ!”

Cái đầu nho nhỏ căng ra đau lòng vì chiếc bàn.

Này là năm đó lão cha dạy mình làm chiếc bàn đầu tiên, nguyên là cây dẻ bị sét đánh bổ ngược.

Bên ngoài âm thanh nói chuyện không dứt, nảy ra chủ ý khác thường, Bạch Nhược Khê ngồi xổm trước bếp không nhanh không chậm quạt lửa, ngay cả mí mắt cũng không nhấc.

Mồ hôi theo trán của hắn theo thái dương tiến tới cổ, lưu lại một đường cong, Đan Tung mang theo ấm trà thấy có chút sững sờ, đứng ở cửa nửa ngày không nhúc nhích.

Bạch Nhược Khê quay đầu lại nhìn hắn, liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Nước lạnh ở trong hũ đằng kia.”

Đan Tung giống như bị nhìn thấu tâm tư, trên mặt nóng rang, vội vàng cúi đầu ngượng ngùng lên tiếng, đem hũ đồng kéo ra, vấp ngay tại cửa.

Xong rồi!

Hắn lung túng không dám quay đầu lại, trở về phòng mình uống hai chén nước lạnh, trong đầu nhớ lại cảnh đó.

Nếu chạm vào…nhất định thực thoải mái…A di đà Phật! Ngã Phật từ bi! Thượng thiện nếu thủy! Tam tỉnh tự thân! (Sám hối đi kung, mê giai rồi!)

Tự nhiên lại xuất hiện ý này trong đầu! Nên đánh nên đánh! Tội lỗi tội lỗi!

Kế tiếp cả ngày, Đan Tung ghé vào quầy nhìn chằm chằm lão hòa thượng trọc đầu, đã hướng ta quy y Phật tổ lại phản lại Phật quy, thật là tội lỗi (ý em ở đây là hòa thượng lại tham gia tiêu diệt Ma giáo như vậy là phạm vào tội sát sinh. Chậc thấy mình có lỗi là lại bắt đầu đi xoi mói người khác! Hảo tiểu tử! Rất có tiền đồ!)

Lão hòa thượng bị nhìn chằm chằm sống lưng lạnh lẽo, cũng không biết là ai theo dõi hắn, liếc mắt sang trái vừa trúng lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ sờ sờ râu, thanh khụ một tiếng, trừng mắt nhìn trở về.

Tiếp theo kiếm khách cùng tránh sĩ nhìn hai người “mặt mày đưa tình” chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, mọi người chẳng hiểu nguyên do, chỉ biết lẳng lặng uống trà như người đi đường không quen biết. (Đặt cược đi, rốt cuộc lão đạo sĩ và hòa thượng ai công ai thụ! Tỉ lệ 1:1 có gì cứ liên hệ với ta để biết thêm chi tiết.)

Khó khăn lắm nhón kỵ mã chính phái mới rời đi, Đan Tung lúc này mới thở phào một cái, tính tiền trong túi, quyết định thay đổi ấn tượng xấu với giang hồ nhân sĩ.

Chân trước bọn hắn vừa mới đi, Bạch Nhược Khê liền kéo mành tre đi ra. Đan Tung thình lình đánh hắn, sờ sờ mũi cười châm chọc: “Ta đang muốn đi vào.”

Bạch Nhược Khê cúi đầu thu thập bát trà, cũng không trả lời, chuyên chú đem bát trà xếp ngay ngắn, để vào trong rổ. Đan Tung lại đứng một bên ngốc lăng nhin những ngón tay trắng muốt chuyển động, trong đầu xuất hiện hình ảnh trên mặt hồ mưa bụi bay lất phất, trên núi sương mờ vờn quanh tán tùng, vừa nhu vừa cương, giống như hoàn toàn không liên quan.

Hắn há miệng thở dốc, còn chưa tới bắt chuyện, đã nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Bạch Nhược Khê: “Ta nghe được”

Hai tay run lên, không cẩn thận đánh rớt một bát trà, Đan Tung không kịp đau lòng, trong lòng hoảng loạn như là bị cướp năm mươi lượng bạc. Hắn nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy trong miệng khô khốc, hơn nửa ngày mới nói được một câu: “Bọn họ nói ngươi đều nghe được?”

Không có bất kỳ nghi vấn nào, trước kia nghe lão cha nói qua, người tập võ nhạy bén hơn người thường, nhất là thính giác, xuất môn bên ngoài phải cẩn thận lời nói. Thế nhưng Đan Tung như trước cảm thấy khó chịu, hắn có thể đoán được câu tiếp theo của Bạch Nhược Khê.

Khả Bạch Nhược Khê chỉ là nhẹ nhàng mà ứng thanh, xem như là trả lời câu hỏi, nếu không còn nữa.

Đầu, toàn rối loạn.

Thái dương như cái trứng vịt, từ chân trời hạ xuống.

Thôn trấn khôi phục sinh hoạt thường ngày, gà gáy khuyển phệ, Vương gia tiểu tử khóc nháo, hạ nồi chảo xào rau xanh, thanh âm của mẫu thân gọi hài tử về nhà, bên này một đầu vang lên, đầu kia đáp lại, đã tràn ngập dưới trời chiều ấm áp.

Đan Tung bưng bát vào nhà, Bạch Nhược Khê vừa vặn cũng đã xong việc, ngồi trước bàn sững sờ.

Ngày hôm nay cơm chiều bất thường phong phú, Đan Tung lấy thịt nga bô đem chưng, lại thêm vài món ngon, có thể so với bữa cơm Tết của gia đình bình thường.

Bạch Nhược Khê ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.

Đan Tung cười cười nói: “Hôm nay buôn bán lời không ít bạc, không ăn mừng thần tài đi ngang qua thì thật có lỗi.”

Bạch Nhược Khê khóe miệng cũng nổi lên ý cười: “Cực kỳ.”

Hai người ngồi đối diện nhau, đang muốn nâng đũa, Đang Tung chợt vỗ đầu: “Xem ta trí nhớ!” Hắn cười nói: “Nếu là chúc mừng tự nhiên không thể thiếu rượu, đi theo ta.”

Bạch Nhược Khê thấy hắn thần bí cười hề hề, cũng liền đi theo.

Đan Tung đẩy cửa sau, ngoài cửa trồng một gốc cây lê, trên cành quả vàng đung đưa, còn chưa chín tới. Hắn mang tới hai cái xẻng, bảo Bạch Nhược Khê hai người đào dưới gốc cây, sau đó ngồi xổm xuống lấy hai tay đào đào, lộ ra một bình rượu.

Dùng nước tẩy sạch bên ngoài bình, gỡ phong giấy, nhất thời một cỗ hương khí ngọt ngào tỏa ra khắp phòng. Bạch Nhược Khê nhịn không được khen: “Hảo tửu!”

-Đây là ba năm trước ta dùng quả lê làm thành nhưỡng, chôn dưới tàng cây vẫn chưa kịp uống. Đan Tung nâng bình đổ vào cái chén, sắc rượu hổ phách khai một vòng quyển tiểu, hương khí dũ phát mê người.

-Rượu ngon phải có người cùng uống, thỉnh.

Bạch Nhược Khê cũng không chối từ, một ngụm xuống miệng, thơm ngào ngạt, rượu ở kinh thành không sao địch nổi, dư vị tinh tế, chầm chậm ngấm vào người, hương quả dung hòa với rượu thành màu hổ phách, có thể so với rượu nho dạ quang bôi của Tây Vực.

Hắn tại Huyền Giáo xưa nay cẩn thận, ít khi cùng người khác cộng ẩm, cho dù là trong yến hội cũng cẩn trọng vạn phần. Hôm nay tại một trấn nhỏ, lại cùng một người chẳng hiểu giang hồ phân tranh đối ẩm rượu ngon, tâm tình có chút dễ chịu, tâm tính thả lỏng, cả đời cũng khó quên được.

Mới có mấy chén lót dạ, đã thấy người ngà ngà say, khuôn mặt đỏ bừng, như hoa đứng dưới nắng chiều, một đóa một đóa, nhượng Đan Tung nhìn không khỏi tâm ý viên mãn đứng lên.

-Ngày ấy…ta đa tạ ngươi. –Cảm giác say đi lên, Bạch Nhược Khê nói chuyện có chút hàm hồ.-Nếu không ta sớm chết…nắm mạch môn của ngươi cũng là cẩn thận để…Ngày hôm nay cũng nhiều lần tạ ơn ngươi…”

-Đâu đâu.-Đan Tung vội vàng nói.-Ngươi này rất tốt, thực sự.-Hắn nhìn Bạch Nhược Khê trong mắt phủ đầy sương mù, đã có chút hồ đồ.

Bạch Nhược Khê chống bàn đứng lên, đi vài cái rồi lại lắc lắc lắc lắc, Đan Tung vội dìu lấy.

-Giang hồ hiểm ác…Ngươi vẫn là không nên giao thiệp.-Hắn dựa vào tay của Đan Tung, không quên nói tiếp.

Hôm nay lời hắn nói nhiều hơn bình thường, Đan Tung nghe hắn nói giang hồ phiền phức, trong giáo thị phi, một chữ cũng không nghe lọt, chỉ là lăng lăng nhìn khuôn mặt hắn.

Mặt mày như họa, bích ngọc phu quân.

Kim Sơn nước trào, dưới lầu cao ôm mối tương tư.

Nguyên lai muôn hoa khoe sắc rồi cũng thành cảnh đổ nát hoang tàn.

Trên sân khấu kịch mỹ nhân tài tử hát khúc sinh ly tử biệt.

Hắn không phải tài tử, nhưng đã có mỹ nhân.

Đan Tung trong mắt túy túy mênh mông, nắm chặt tay.

Vì thế, hắn liền cúi xuống hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.