Nhất Hôn Khuynh Tâm

Chương 8: Hôn trộm



Edit: Mèo Hương

Beta: Doãn Uyển Du

Khi nhìn người trên xe là Phó Ninh Xuyên, nói thật Chu Khả rất kinh ngạc, thật ra xe cô ta cũng không có vấn đề gì chỉ có nắp xe của bị trầy

Anh bước xuống xe, tự nhiên đã thấy xe bị tróc sơn.

Chu Khả ở phía trước suy nghĩ nên nói như thế nào, cũng may mà không có chuyện gì lớn.

“Anh có muốn đi sơn lại xe không?” 

Sau một lúc lâu Chu Khả mở miệng, “Hiện tại đi thôi!” 

Thấy trên xe cũng không có Hứa Niệm Hi, vừa lúc có thể nhân cơ hội này ở cùng với anh.

Nhưng Phó Ninh Xuyên vội vã đi đón Hứa Niệm Hi, bởi vậy cự tuyệt, anh một lần nữa kéo cửa xe, không nói một lời mà chuẩn bị rời đi.

Nhưng Chu Khả không chịu: “Đi nhanh như vậy làm cái gì, lúc nãy là tôi không đúng đụng phải xe anh, theo lý tôi nên trả tiền sửa xe cho anh, giờ chúng ta đi sơn lại? Nghe nói gần đây có cửa hàng sửa chữa.”

Chu Khả vẫn luôn không ngừng nói, đáng tiếc Phó Ninh Xuyên không có hứng thú nghe cô ta nói, vì thế lại một lần cự tuyệt, sau đó trực tiếp lên xe.

Thấy anh không để ý đến mình, Chu Khả kiêu ngạo sao cho phép người khác đối đãi như vậy, vì thế cô ta tức đến dậm chân, duỗi tay ra phía trước chặn cánh cửa sắp đóng lại.

“Tôi có việc muốn nói cho anh biết về Hứa Niệm Hi, tôi nghĩ cực kì quan trọng chắc hẳn anh cũng muốn biết!”

Quả nhiên lời này làm anh dừng lại, Chu Khả thấy anh bất động, đắc ý mà cong cong khóe miệng.

“Phó Ninh Xuyên, anh biết Hứa Niệm Hi trước kia từng rất một thích bạn trai không? Anh ta là Lạc Sanh, bọn họ trước kia có thể nói là như hình với bóng, sau khi chia tay, Hứa Niệm Hi còn đau khổ một thời gian dài, anh xem Hứa Niệm Hi thích Lạc Sanh như vậy, anh không sợ cô ta cưới anh chỉ vì chọc tức Lạc Sanh à?”

Về việc của Lạc Sanh, Phó Ninh Xuyên đã sớm nghe Hứa Niệm Hi nói qua, anh đương nhiên sẽ lựa chọn tin tưởng vợ của mình.

“Hơn nữa, hai người bọn họ vào thời điểm gắn bó keo sơn, chỉ sợ nên làm không nên làm đều đã làm, hôm trước các người làm kiểm tra sao rồi? Không phải là cưới một người tàn hoa bại liễu* về nhà chứ……”

*ý là người con gái đã từng yêu đương sâu đậm và bị tổn thương do người khác

“Nói xong chưa?” Anh đột nhiên lạnh lùng đánh gãy, con ngươi đen nhánh yên lặng nhìn cô ta, Chu Khả như nghẹn lại.

“Tôi nghĩ Chu tiểu thư cũng không có tư cách tới nói vợ của tôi như vậy, so với Niệm Hi….” 

Phó Ninh Xuyên phát động xe, dẫm chân ga khẽ hừ một tiếng, “Tôi nghĩ Chu tiểu thư vẫn là xem lại bản thân mình trước đã.”

Xe rất nhanh đã rời đi, Chu Khả trơ mắt nhìn theo chiếc xe, gương mặt đỏ lên một chữ cũng không thốt lên được.

Mà bên trong xe gương mặt anh không chút biểu cảm nắm lấy tay lái, rất nhanh xe đã vào trong khu.

Lần đầu tiên của cô là cho anh, đâu ra tàn hoa bại liễu như vừa nói?

******

Đến nơi thấy cô đang ở trước tiểu khu đợi anh, nhìn có vẻ tâm tình của cô không tốt lắm, cả người có chút buồn bực. Phó Ninh Xuyên cúi người mở cửa xe, chờ cô tiến vào ghế phó lái mới chậm rải rời đi.

“Nắp xe phía trước sao lại bị tróc sơn?” 

Cô thuận miệng hỏi, vừa rồi lúc lên xe có liếc mắt lên phía trước nên thấy.

“Không có việc gì.” Anh cũng không muốn cho cô biết chuyện của Chu Khả, huống chi cũng không cần thiết.

Về đến nhà cũng gần đến giờ cơm chiều, trong nhà còn có nguyên liệu nấu ăn, Phó Ninh Xuyên trực tiếp đến tủ lạnh lấy nguyên liệu để  làm mấy món cô thích ăn, đặt ở trong phòng bếp.

Đầu tiên đem thức ăn rửa sạch sẽ, anh rửa cẩn thận một cách nghiêm túc, Hứa Niệm Hi từ bên ngoài đi vào tới cũng không nghe thấy.

Phó Ninh Xuyên nấu ăn với tốc độ rất nhanh, không lâu liền thấy một món chay được đặt trên bàn, tiếp đó anh làm món ăn mặn

Thời điểm làm thịt kho tàu, anh đổ chút dầu ở trong nồi, liếc mắt thấy cô ở một bên tò mò mà nhìn, sợ cô bị dầu bắn đến, anh duỗi tay kéo cô lại.

“Sẽ bắn dầu.” Kéo cô đến phía sau, bảo đảm dầu sẽ không bắn đến cô, Phó Ninh Xuyên giải thích đơn giản.

Hứa Niệm Hi ngẩn người, ngốc trong chốc lát mới ngây ngốc gật đầu.

Nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn được sắp xếp đâu vào đấy Hứa Niệm Hi ở một bên vui vẻ xem, tuy chính mình cũng biết nấu ăn, nhưng xem người khác làm có cảm giác không giống nhau, đặc biệt là trong mắt cô anh là nam nhân không dính khói lửa nhân gian

Phó Ninh Xuyên nấu ăn không chỉ nhanh mà hương vị cũng không tồi, Sau khi đặt hết đồ ăn lên bàn, anh định cởi tạp dề ra nhưng do anh thắt nút chết sau lưng nên không thể tự gỡ được. 

Lúc này Hứa Niệm Hi đang ở trước mặt, anh nhíu mày lúc sau trong lòng liền xuất hiện ý tưởng, vì thế tự nhiên mà nghiêng người: “Giúp tôi cởi ra.”

Cô đang đưa mắt nhìn lung tung bất thình lình nghe thấy anh nói, cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng liền vươn hai tay vòng lấy eo của anh, ngón tay ở phía sau gỡ dây áo.

Động tác của cô cực kỳ tự nhiên, Phó Ninh Xuyên đạt được mục đích khóe miệng khẽ gợi lên, anh dang hai tay, làm cô dễ cởi ra hơn, không hề muốn nhắc cô đi vòng ra phía sau để mở.

Nhưng chính cô cũng sẽ phát hiện, hơn nửa ngày mà không gỡ được, cộng thêm tầm mắt nóng rực phía trên đỉnh đầu cô mới phản ứng lại bản thân mình vừa mới làm cái gì. Đáy lòng âm thầm ảo não, Hứa Niệm Hi thu cánh tay, vòng đến phía sau anh, thành thạo đem cởi bỏ tạp dề.

“Xong.” Cô ho nhẹ một tiếng, không đợi Phó Ninh Xuyên liền rời khỏi phòng bếp.

Đem tạp dề cất xong, Phó Ninh Xuyên rửa sạch tay, lau khô mới đi ra ngoài, đáy lòng lại suy nghĩ lung tung. Nếu vừa rồi cô không phát hiện thì tốt rồi.

Lúc ăn cơm hai người thông thường sẽ không nói chuyện phiếm, Hứa Niệm Hi vẫn luôn trầm mặc dùng cơm, chiếc đũa trong tay lay lay hạt cơm, trong chén được bỏ vào khối thịt kho tàu.

Đầu không nâng lên, cô nghe thấy nam nhân đối diện nhàn nhạt nói: “Ăn nhiều một chút.”

“Ồ.” Hứa Niệm Hi nghĩ thầm trong lòng. Sau khi cô hoàn hồn, đưa chiếc đũa gắp miếng thịt vào miệng, không thể giải thích được miếng này tại sao lại không còn như trước.

Trên bàn cơm một lần nữa lại an tĩnh, Hứa Niệm Hi thấy anh đã sắp ăn xong, tầm mắt đọng lại trên miếng thịt kho tàu, rốt cuộc cô cũng vươn chiếc đũa, mặt không đổi sắc mà gắp miếng thịt nhanh chóng để vào hắn trong chén.

Cẩn thận nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của anh, Hứa Niệm Hi giật giật khóe miệng, cuối đầu nói: “Anh cũng ăn đi.”

Hứa Niệm Hi tự hỏi cô đã từng làm như vậy trước kia chưa, hôm nay lại ma xui quỷ khiến mà làm, cô cúi gầm mặt căn bản không dám nhìn vào đôi mắt  Phó Ninh Xuyên, ăn cơm với tốc độ nhanh hơn bình thường.

“Cảm ơn.” Thật lâu sau, cô mới nghe thấy anh nói chuyện, thanh âm không giống như bình thường, dường như mang theo một chút ý cười.

******

Hôm nay hai người không có đi ra ngoài tản bộ, Phó Ninh Xuyên vào thư phòng tính toán soạn bài, còn Hứa Niệm Hi đơn giản không có việc gì làm liền cầm quyển sách ở  tủ sách  đối diện ngồi xuống.

Hai người đều trầm mặc, Phó Ninh Xuyên một bên viết, thỉnh thoảng còn trộm ngắm cô vài lần, tâm tình vốn sung sướng càng thêm tốt đẹp.

Có giai nhân ở bên làm bạn, sao lại không vui?

Anh tiếp tục soạn bài, cô đọc xong cuốn sách liền lấy  di động ra chuẩn bị lên mạng, ai ngờ tiếng chuông đột nhiên vang lên, cô sợ tới mức thiếu chút nữa liền ném văng chiếc điện thoại di động.

Xoa xoa trái tim, cô cầm lên, nhỏ giọng nói: “Alo.”

Người gọi là Ôn Lộ, ngày mai vẫn là ngày nghỉ, vừa lúc không có việc gì làm liền liền dự định rủ Hứa Niệm Hi cùng đi mua quần áo, thuận tiện mua cho Diệp Bảo Bảo mấy bộ.

Hứa Niệm Hi vẫn luôn  thích Diệp Bảo Bảo  đáng yêu hoạt bát, nên không chút do dự liền đồng ý. Hai người thảo luận về thời gian và địa điểm và gác máy. 

Tính toán thời gian rời giường vào ngày mai, Hứa Niệm Hi đặt đồng hồ báo thức phòng ngừa bản thân ngủ quên, cô đặt điện thoại xuông và tiếp tục đọc sách, Giọng nói của anh vang lên trong không khí. 

“Đi mua quần áo?” 

Hứa Niệm Hi gật gật đầu.

Phó Ninh Xuyên buông bút, mặt mày lạnh lùng như băng tuyết, đôi mắt đen nhánh nhàn nhạt nhìn cô:  

”Anh đi cùng em?”

Ngày mai anh cũng không không có chuyện gì quan trọng, nếu cô muốn đi mua quần áo, anh là chồng tất nhiên phải đi theo, mặc dù là đi cùng Ôn Lộ và Diệp Bảo Bảo nhưng nó không khác gì một cuộc hẹn hò trá hình

Dứt lời Hứa Niệm Hi không phản ứng lại, lúc lâu sau mới hoàn hồn, cô mím môi, nói:

“Cùng đi?”

Tựa hồ không có lý do cự tuyệt, Hứa Niệm Hi miên man suy nghĩ, huống hồ, trong lòng cô cũng không cự tuyệt.

“Được!”

Được cô cho phép, Phó Ninh Xuyên làm bộ không hề phản ứng mà cúi đầu tiếp tục viết, thật ra nội tâm thì vui vẻ đến mức không kềm chế được.

Mối quan hệ đang đến gần từng bước, còn gì thú vị hơn thế nữa? 

******

Thời điểm Phó Ninh Xuyên viết xong, Hứa Niệm Hi cũng có chút mệt, vì thế định lấy áo ngủ đi tắm rửa, nhưng lúc đứng dậy lại vô tình đụng phải cái ghế dựa. Theo bản năng cô đưa tay nắm lấy thứ gì đó, làm eo đụng phải cái bàn, Hứa Niệm Hi bị đau, đột nhiên được một đôi tay đỡ lấy, tránh nguy cơ hôn xuống đất.

“Đụng vào chỗ nào rồi?” Là anh nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, tay đặt trên eo cô chậm rãi di chuyển, thấy cô khẽ nhíu mày.

“Đau không?” Anh lập tức hỏi.

Cô cắn môi dưới,gật gật nhẹ. Vừa rồi va chạm lực đạo không mạnh, không chạm vào thì sẽ không đau.

Anh rất nhanh liền cầm một hộp thuốc tới, lấy thuốc mỡ và để cô ngồi cạnh anh, trực tiếp cởi quần áo trên eo cô..

Cô cả kinh che một chút, nhưng quay đầu lại thấy anh thật sự chỉ là giúp cô thoa thuốc, đành phải mặt đỏ từ bỏ. Những ngón tay mát lạnh của anh được dán trên lớp da màu xanh bằng kem, gây đau nhẹ.

Thoa thuốc xong, anh tự nhiên buông quần áo ra, thu hộp thuốc lại.

Không dám dừng lại một giây, Hứa Niệm Hi bỏ chạy ngay thậm chí anh nói gì cũng không nghe rõ. Phó Ninh Xuyên ngồi ở trên ghế, nghe tiếng đóng cửa liền bật cười.

Người phụ nữ của anh thật đáng yêu làm sao!

******

Sáng sớm, Phó Ninh Xuyên dựa theo đồng hồ sinh học mà mở mắt ra, chờ anh rửa mặt xong khi rời khỏi đây mới phát hiện bên ngoài không hề có động tĩnh.

Chẳng lẽ cô còn chưa dậy? 

Nghi ngờ đi đến cửa phòng, Phó Ninh Xuyên nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng không nhận được phản hồi, anh bất ngờ mở cửa trực tiếp vào mắt, cô vẫn nằm trên giường và ngủ ngon lành.

Anh bước tới và cúi xuống.

Cô vẫn còn trong giấc mơ, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài lấp lánh một bóng tinh tế dưới mí mắt, Phó Ninh Xuyên nhìn đến xuất thần, cho đến khi ngón tay chạm vào đôi má ấm áp của cô mới đột nhiên hoàn hồn. 

Anh cúi đầu: “Niệm Hi, dậy đi.”

Anh gọi cô rất nhiều, mà cô một chữ đều không nghe thấy, khi anh gọi lần thứ mười, cô nghiêng người sang một bên, hai tay vô thức ôm lấy cổ anh, và khuôn mặt cô áp vào nút áo trên ngực anh, giống như một con mèo con. Trong nháy mắt trái tim anh mềm mại và hỗn độn. 

Cô lại không cảm giác được điều đó. Khi anh muốn đẩy cô ra nhưng  anh đột nhiên lại muốn quay người đơn giản dừng lại và nhìn thẳng vào cô. Cô ngủ rất sâu,anh vẫn có thể nghe thấy một hơi thở nhỏ.

Anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc, đột nhiên anh cúi người hôn ở khóe môi cô. Nó rất mềm,  anh cảm thấy khó khăn khi cúi đầu hết lần này đến lần khác. Khi Phó Ninh Xuyên cảm thấy rằng cô sắp tỉnh dậy anh liền chậm rãi buông cô ra. Khi đóng cửa lại, Phó Ninh Xuyên  dựa vào cánh cửa thở thật sâu đôi môi anh nở nụ cười như có như không.

Vợ anh không ngờ khi ngủ lại dễ thương như vậy, làm anh muốn ôm lấy cô, hôn cô mãi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.