dịch: anhdunghcdc
nguồn: bachngocsach
***
Triệu Phụ Vân từ trên ghế đứng dậy, cảm giác hăng hái lại thêm vài phần tự đắc, khoe khoang nhìn Tuân Lan Nhân. Trong lòng hắn cũng có một chút lo lắng. Nói thật, hắn không nóng lòng lắm vì tự biết, những việc thăm dò động phủ kia thường có xác suất tử vong rất cao. Động phủ lúc trước nếu không có Tuân Lan Nhân, một mình hắn hẳn không thể đi được.
“Cơ duyên mà Tuân tiên sư nói tới không biết là vật gì?” Triệu Phụ Vân cẩn trọng hỏi.
“Dưới Vụ Hà còn có động thiên khác.” Tuân Lan Nhân đưa ngón trỏ ra, chỉ vào ngôi sao bên cạnh núi nói.
“Sao người lại phát hiện ra được?” Triệu Phụ Vân không khỏi ngạc nhiên.
“Tất nhiên là phải điều tra cẩn thận.” Tuân Lan Nhân quay sang nhìn hắn, ánh mắt như còn có ý khác như muốn hỏi. “Ngươi hỏi vậy là có ý gì?”
Triệu Phụ Vân tất nhiên không biết ý tứ phía sau của đối phương, hắn hỏi tiếp. “Tuân sư, động phủ đó rốt cuộc thuộc về ai?”
“Không biết, cũng không cần phải biết. Tuế nguyệt vạn năm trôi qua, người tới người đi, sinh sinh tử tử, hôm nay người này gặp được, ngày mai có thể đã là của người khác. Động phủ lúc nào cũng ở đó, chỉ có chủ nhân là thay đổi thôi.” Tuân Lan Nhân đáp.
Theo lời nàng nói, Triệu Phụ Vân càng hiểu được tuế nguyệt vô tình, tu sĩ nơi đất trời này cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.
“Vậy, Tuân sư phát hiện ra cách thức tiến vào động thiên từ bên trong động phủ kia.” Triệu Phụ Vân nói như khẳng định.
“Ở trong đó, trên một chiếc giường ngọc ta thấy được một bức tranh, vết tích mờ nhạt, ngay từ đầu ta cũng không để ý nhưng về sau nghĩ lại, địa hình thế núi ở đây kết hợp với trận pháp thì ngộ ra đó chính là một trận đồ, sau đó mới đi nhìn xem.”
Tuân Lan Nhân nói xong, ngón tay chỉ xuống mặt đất. Một đám khói sinh ra bao phủ nàng và Triệu Phụ Vân vào trong. Triệu Phụ Vân cảm thấy có một lực lượng cường đại vô hình mang theo mình hướng lên bầu trời. Hắn thả lỏng cơ thể, tuỳ ý để nó mang mình đi. Chỉ chốc lát sau đã đi tới đỉnh ngọn núi cao.
Đỉnh núi này không có cây cối, chỉ toàn đá núi lởm chởm, thi thoảng có cỏ dại mọc ra từ khe đá. Gió đêm thổi vào mặt, vào người làm hắn thấy thoải mái. Đêm nay có trăng, ánh trắng chiếu sáng mọi vật, hắn nhìn thấy Vụ Hà, thấy hình thù ẩn nấp phía sau.
“Địa hình núi non ở đây nhìn như lộn xộn, kỳ thực lại được sắp xếp một cách rất có trật tự.” Tuân Lan Nhân chỉ về phía trước.
Triệu Phụ Vân nghe rồi im lặng.
“Ta từng dậy ngươi cái gì?”
“Nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra quy luật.” Triệu Phụ Vân đáp.
“Không tệ, điều ta nói ngươi còn nhớ rõ, vậy giờ ngươi nhìn xem địa hình ở đây sắp xếp thế nào?” Tuân Lan Nhân hỏi.
Nàng có thể trở thành đạo sư trận pháp ở Thiên Đô Sơn, tất nhiên phải có bản lĩnh trận pháp cường đại. Triệu Phụ Vân dốc hết sở học cũng không thể so sánh được.
“Bên trong trận kinh có nói, sơn là tinh vị, giang hà là tuyến phác thành trận, có vào có ra, có đầu có đuôi.” Triệu Phụ Vân lẩm bẩm. “Trận pháp như mây mù che mắt, rẽ được ra sẽ thấy ánh mặt trời.”
Hắn nhìn và quan sát một hồi nhưng không ra được tinh tượng nên vừa đi theo địa hình vừa tính toán.
“Nhất Nguyên khởi dầu, Lưỡng Nghi triền miên, Tam Tài biến động, Tứ Tượng xưng tôn, ngũ hành ngũ sắc…”
Các loại trận hình hiện ra, hắn không nhận biết được rõ ràng chi tiết nhưng cảm giác được nơi này nhất định ẩn giấu một loại trận pháp nào đó. Trong lúc hắn mải suy tư, Tuân lan Nhân bỗng mở miệng nói.
“Ngươi không cần lo lắng, vì ta chưa dạy cho ngươi. Nơi này có một cái kỳ môn, sau đó chính là một cái động thiên. Trận pháp là cửa vào, từ bên ngoài không nhìn ra được.”
Triệu Phụ Vân ngạc nhiên. “Sao Tuân sư lại biết?”
Hắn rất tò mò.
“Ta nhìn thấy trong trận đồ có phương pháp mở ra, nếu ta đoán không sai, động thiên này ẩn giấu ở trong con sông, bên trong động phủ kia, trận đồ ta nhìn thấy chính là chìa khoá hợp thành Thất Tinh, bên trong đám mây sương mù ấy chính là Thất Tinh Nhập Vân Đồ…”
“Đồ án vân vụ kia, nhiều người cho đó là những đường vân bình thường của giường ngọc, đó đúng là đường vân tự nhiên nhưng nếu chúng ta xem nó là mấu chốt đầu tiên của trận đồ, mọi thứ về sau sẽ đều sáng tỏ.”