Nhất Khí Triều Dương - Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Chương 29: Bàn luận trận



dịch: anhdunghcdc

nguồn: bachngocsach

***

Triệu Phụ Vân từ trên ghế đứng dậy, cảm giác hăng hái lại thêm vài phần tự đắc, khoe khoang nhìn Tuân Lan Nhân. Trong lòng hắn cũng có một chút lo lắng. Nói thật, hắn không nóng lòng lắm vì tự biết, những việc thăm dò động phủ kia thường có xác suất tử vong rất cao. Động phủ lúc trước nếu không có Tuân Lan Nhân, một mình hắn hẳn không thể đi được.

“Cơ duyên mà Tuân tiên sư nói tới không biết là vật gì?” Triệu Phụ Vân cẩn trọng hỏi.

“Dưới Vụ Hà còn có động thiên khác.” Tuân Lan Nhân đưa ngón trỏ ra, chỉ vào ngôi sao bên cạnh núi nói.

“Sao người lại phát hiện ra được?” Triệu Phụ Vân không khỏi ngạc nhiên.

“Tất nhiên là phải điều tra cẩn thận.” Tuân Lan Nhân quay sang nhìn hắn, ánh mắt như còn có ý khác như muốn hỏi. “Ngươi hỏi vậy là có ý gì?”

Triệu Phụ Vân tất nhiên không biết ý tứ phía sau của đối phương, hắn hỏi tiếp. “Tuân sư, động phủ đó rốt cuộc thuộc về ai?”

“Không biết, cũng không cần phải biết. Tuế nguyệt vạn năm trôi qua, người tới người đi, sinh sinh tử tử, hôm nay người này gặp được, ngày mai có thể đã là của người khác. Động phủ lúc nào cũng ở đó, chỉ có chủ nhân là thay đổi thôi.” Tuân Lan Nhân đáp.

Theo lời nàng nói, Triệu Phụ Vân càng hiểu được tuế nguyệt vô tình, tu sĩ nơi đất trời này cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.

“Vậy, Tuân sư phát hiện ra cách thức tiến vào động thiên từ bên trong động phủ kia.” Triệu Phụ Vân nói như khẳng định.

“Ở trong đó, trên một chiếc giường ngọc ta thấy được một bức tranh, vết tích mờ nhạt, ngay từ đầu ta cũng không để ý nhưng về sau nghĩ lại, địa hình thế núi ở đây kết hợp với trận pháp thì ngộ ra đó chính là một trận đồ, sau đó mới đi nhìn xem.”

Tuân Lan Nhân nói xong, ngón tay chỉ xuống mặt đất. Một đám khói sinh ra bao phủ nàng và Triệu Phụ Vân vào trong. Triệu Phụ Vân cảm thấy có một lực lượng cường đại vô hình mang theo mình hướng lên bầu trời. Hắn thả lỏng cơ thể, tuỳ ý để nó mang mình đi. Chỉ chốc lát sau đã đi tới đỉnh ngọn núi cao.

Đỉnh núi này không có cây cối, chỉ toàn đá núi lởm chởm, thi thoảng có cỏ dại mọc ra từ khe đá. Gió đêm thổi vào mặt, vào người làm hắn thấy thoải mái. Đêm nay có trăng, ánh trắng chiếu sáng mọi vật, hắn nhìn thấy Vụ Hà, thấy hình thù ẩn nấp phía sau.

“Địa hình núi non ở đây nhìn như lộn xộn, kỳ thực lại được sắp xếp một cách rất có trật tự.” Tuân Lan Nhân chỉ về phía trước.

Triệu Phụ Vân nghe rồi im lặng.

“Ta từng dậy ngươi cái gì?”

“Nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra quy luật.” Triệu Phụ Vân đáp.

“Không tệ, điều ta nói ngươi còn nhớ rõ, vậy giờ ngươi nhìn xem địa hình ở đây sắp xếp thế nào?” Tuân Lan Nhân hỏi.

Nàng có thể trở thành đạo sư trận pháp ở Thiên Đô Sơn, tất nhiên phải có bản lĩnh trận pháp cường đại. Triệu Phụ Vân dốc hết sở học cũng không thể so sánh được.

“Bên trong trận kinh có nói, sơn là tinh vị, giang hà là tuyến phác thành trận, có vào có ra, có đầu có đuôi.” Triệu Phụ Vân lẩm bẩm. “Trận pháp như mây mù che mắt, rẽ được ra sẽ thấy ánh mặt trời.”

Hắn nhìn và quan sát một hồi nhưng không ra được tinh tượng nên vừa đi theo địa hình vừa tính toán.

“Nhất Nguyên khởi dầu, Lưỡng Nghi triền miên, Tam Tài biến động, Tứ Tượng xưng tôn, ngũ hành ngũ sắc…”

Các loại trận hình hiện ra, hắn không nhận biết được rõ ràng chi tiết nhưng cảm giác được nơi này nhất định ẩn giấu một loại trận pháp nào đó. Trong lúc hắn mải suy tư, Tuân lan Nhân bỗng mở miệng nói.

“Ngươi không cần lo lắng, vì ta chưa dạy cho ngươi. Nơi này có một cái kỳ môn, sau đó chính là một cái động thiên. Trận pháp là cửa vào, từ bên ngoài không nhìn ra được.”

Triệu Phụ Vân ngạc nhiên. “Sao Tuân sư lại biết?”

Hắn rất tò mò.

“Ta nhìn thấy trong trận đồ có phương pháp mở ra, nếu ta đoán không sai, động thiên này ẩn giấu ở trong con sông, bên trong động phủ kia, trận đồ ta nhìn thấy chính là chìa khoá hợp thành Thất Tinh, bên trong đám mây sương mù ấy chính là Thất Tinh Nhập Vân Đồ…”

“Đồ án vân vụ kia, nhiều người cho đó là những đường vân bình thường của giường ngọc, đó đúng là đường vân tự nhiên nhưng nếu chúng ta xem nó là mấu chốt đầu tiên của trận đồ, mọi thứ về sau sẽ đều sáng tỏ.”


“Tuân sư, liệu có phải người suy nghĩ quá nhiều rồi không?” Triệu Phụ Vân không nhịn được, nghi hoặc hỏi.

“Hừ, ngươi nói cái gì? Chúng ta tu hành không chỉ đơn thuần là ngồi một chỗ tu hành, việc thăm dò khám phá thế gian cũng rất quan trọng. Từ xưa đến nay có bao nhiêu người mở động thiên mới, cũng có không ít người chết trong những động thiên ấy. Hiện tại cơ hội bày ra trước mắt, sao lại sợ khó? Chúng ta cần quyết đoán và mạo hiểm hơn.”

“Hừ, chúng ta chuẩn bị một chút, ta chuẩn bị bố trí Thất Tinh Trận tiếp theo, tụ lực lượng Thất Tinh chiếu vào bên trong Vụ Hà thử một lần, đến lúc đó nếu trận đồ thực sự mở ra, ngươi có đi vào hay không?” Tuân Lan Nhân hỏi thẳng.

Triệu Phụ Vân lắc đầu. “Đệ tử không dám, ta sẽ ở ngoài trông chừng cho Tuân sư.”

“Hừ, ngươi đó, lén lút giết người, đến cả đồng môn cũng dám giết thế mà trước đại cơ duyên lại rút rè nhút nhát, thật khiến người ta buồn cười.” Tuân Lan Nhân ra vẻ không vui.

Triệu Phụ Vân hơi hoảng trong lòng. Việc hắn giết người có thể khẳng định không ai biết được, sao Tuân Lan Nhân lại biết.

“Đệ tử thực không biết Tuân sư đang nói cái gì. Đệ tử luôn hòa ái với đồng môn, có thể lùi một bước thì nhất định sẽ không tiến.” Triệu Phụ Vân lắc đầu.

Tuân Lan Nhân liếc mắt nhìn hắn. “Giết người để ngừa hậu hoạn, không phải hay sao.”

“Đệ tử vô cùng sợ hãi, thực không rõ Tuân sư đang nói gì.” Triệu Phụ Vân nhăn mặt, đầy ý nghi ngờ.

“Ha ha, ngươi từng ở trong viện lên án Hứa Nhã Quân giết Lương Đạo Tử, việc này dù chưa được ghi chép chứng thực nhưng vừa hay ta lại biết. Sau đó, Hứa Nhã Quân bị giết trên đường, ta nghe xong liền biết là do ngươi gây ra.” Tuân Lan Nhân không dấu giếm.

Triệu Phụ Vân hít sâu, nhưng bên ngoài miệng vẫn cố cãi. “Đệ tử thực sự không liên quan gì đến việc đó.”

“Ngươi không cần phủ định. Ngươi phải biết, thời điểm ngươi được đưa lên núi, giao vào tay ta, chính là ta đưa ngươi gia nhập Hạ viện Thiên Đô Sơn, ngươi có thể lo ngại môn quy của Thiên Đô Sơn nhưng không cần phải lo lắng đề phòng ta.” Tuân Lan Nhân không dấu được một tia khó chịu trong lời nói.

Triệu Phụ Vân biết đối phương đang thăm dò, có ý gài mình nên nhất thời không đáp, chỉ yên lặng. Hai người lâm vào tình cảnh không có lời nào để nói.

“Thôi giờ không phải lúc nói những việc đó, lại nhắc về chuyện cơ duyên, ta vừa hay có một bàn cờ dùng để diễn luyện trận pháp thường ngày, nó dùng tinh thạch luyện chế mà thành, có thể dùng quân cờ bố trí Thất Tinh Trận, thử xem có thể mở ra cái động thiên này hay không.” Tuân Lan Nhân đổi giọng.

“Tuân sư, có cần mời sư trưởng đến đây?” Triệu Phụ Vân nhắc.

“Chúng ta phải xác nhận xem có thực hay không đã.”

“Vâng, phải chắc chắn trước, có điều, hôm nay có người đến động phủ kia, chúng ta cũng nên chú ý...” Triệu Phụ Vân cẩn thận nói.

“Hôm nay hai người đó tiến sâu vào động phủ nhưng không thấy gì, nào còn tới nơi này.” Tuân Lan Nhân khẳng định.

“Nếu thật muốn bày trận, đệ tử cảm thấy phải chờ khi sao sáng đầy trời, tinh thần chi lực tràn đầy mới được.” Triệu Phụ Vân tiếp lời.

“Ngươi nói đúng, ta cũng đi chuẩn bị một chút, ngươi trông coi ở đây.” Tuân Lan Nhân nói xong thì hóa thành sương mù đem hai người cuốn lấy, theo gió bay lên rồi đáp xuống trong viện. Sau đó nàng tiếp tục rời đi, một khắc cũng không chậm trễ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.