Dịch: Hoangtruc
Nguồn: bachngocsach
***
Chu Bồ Nghĩa nghe mà hoảng sợ.
Một vị tộc trưởng Vưu thị khác mới mở miệng nói: "Nghe nói truyền thừa nơi đây của chúng ta đều là từ Bàn Vương truyền xuống cả. Bàn Vương muốn khống chế đệ tử của mình cho nên mới sáng tạo ra pháp môn như vậy, để có thể khống chế âm quỷ cùng cổ trùng của bọn họ."
Triệu Phụ Vân nghe xong cũng cảm thấy có lẽ vậy, nói: "Có lẽ không chỉ là khống chế. Phải tế tự nhiều lần như vậy, có lẽ có thể giúp Cổ thần, Âm quỷ phát triển, nhưng hết thảy vẫn chỉ là vì quân lương mà thôi."
Triệu Phụ Vân cũng biết rất nhiều bàng môn tả đạo thu đệ tử nhưng chỉ xem họ như là quân lương. Nếu không vì sao bàng môn tả đạo vẫn luôn khó mà lớn mạnh được?
Còn có một nguyên nhân nữa là vì công pháp của bọn họ khiến bọn họ không thể không dùng những biện pháp này. Mà tế tự, đi theo đường tế Thần chính là một loại biện pháp dễ dàng đột phá cực hạn nhất. Loại biện pháp này thật sự cực kỳ nguy hiểm, tùy thời đều có thể không khống chế được mà sụp đổ.
Bên trong núi Thiên Đô không phải không có pháp môn về Thần đạo này, nhưng thường chỉ dùng với tư cách là phụ trợ trên đường tu hành mà thôi. Nếu một ngày có người tu hành Thần Đạo làm chủ pháp, thì sẽ bị mọi người phán định đã đi chệch đường rồi.
"Nếu ta đoán không sai thì phía dưới hắc miếu của các ngươi nhất định đã sinh ra thứ gì đó." Triệu Phụ Vân nói ra.
"Sinh ra thứ gì?" Hai vị tộc trưởng kinh nghi lặp lại, rồi nhìn nhau, mày nhíu chặt hình chữ Xuyên (川).
"Giáo dụ, là có ý gì?" Chu Bồ Nghĩa hỏi.
"Một nơi lúc nào cũng có người ném xuống mấy khối thịt thối, tất sẽ xuất hiện thứ gì đó ăn thịt thối, dù chúng không từ nơi khác đi tới thì cũng là tự nơi đó sinh ra. Các ngươi tế tự chính là đổ xuống, là dẫn gọi, lần lượt vung mầm mống xuống thì làm sao không xuất hiện thứ gì được?" Triệu Phụ Vân nói.
"Chỉ là... bình thường chúng ta không hề thấy a." Một vị tộc lão Vưu thị trong đó nói.
"Thật không phát hiện ra?" Triệu Phụ Vân mỉm cười, bình thản nhìn hai người.
Hai người chỉ cảm thấy dù Triệu Phụ Vân mỉm cười đầy nhưng ánh mắt hắn lại như nhìn thấy được sâu trong lòng mình, có thể nhìn rõ được những tâm tư giấu kín sâu trong đáy lòng họ.
"Các ngươi xem, thường cứ cách một đoạn thời gian là lại phải tiến hành một lần tế tự, chẳng lẽ không phải là yêu cầu các ngươi hay sao? Không cho thì toàn bộ cổ trùng, âm quỷ trong cả thành đều không thể khống chế được, đây chẳng phải là uy hiếp sao?"
Sắc mặc hai vị tộc trưởng đều không tốt, mà Chu Bồ Nghĩa đã hơi sợ, hỏi: "Giáo dụ, có cách gì không?"
"Đối với đám yêu ma quỷ quái, tà thần dã quỷ này, thì chỉ có thiêu chết hết mới dọn sạch được." Triệu Phụ Vân đáp.
Chu Bồ Nghĩa hoàn toàn tin tưởng Triệu Phụ Vân, nhưng cũng hiểu được hai người kia chưa chắc có thể tiếp nhận được ý tứ của hắn. Ông ta không khỏi nhìn về phía hai người, một người kinh ngạc há to miệng, một người lại cúi đầu không để người khác nhìn rõ biểu lộ của mình.
Chu Bồ Nghĩa vội vàng nói: "Chuyện này, chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn, cứ nghĩ các biện pháp đã, nếu thật sự không có cách nào thì có thể đến tìm giáo dụ vậy?"
Nói xong Chu Bồ Nghĩa bèn đưa hai người trở về, nhưng khi trời trở tối thì ông ta lại một thân một mình đi tới trong miếu Xích Quân.
Mấy ngày nay bên cạnh ông ta vẫn luôn có mấy bộ khoái được chiêu mộ đi cùng, nhưng lúc này ông ta lại đi một mình.
"Đại nhân còn có lời gì chưa nói hết sao?" Triệu Phụ Vân đang ngồi ở dưới mái hiên tiểu viện rèn luyện pháp lực, ngưng luyện Huyền Quang, luyện tập kỹ xảo pháp thuật.
"Ánh mắt lúc trước của giáo dụ, không phải là bảo ta tới đây sao?" Chu Bồ Nghĩa hỏi.
Triệu Phụ Vân không nhịn được mà bật cười, không khỏi nghĩ Chu đại nhân này quả là một người có tâm tư mẫn cảm. Lúc nãy ông ta rời đi, hắn có nhìn vào mắt ông ta, hơi tỏ vẻ chính mình đang suy ngẫm và xem xét mà thôi.
Có điều hiểu lầm thì đã hiểu lầm rồi, vừa hay có thể giải thích với ông ta vài điều.
"Đại nhân lúc này tới đây cũng tốt, miễn cho ta đánh rắn động cỏ mà làm tổn thương đến đại nhân. Chẳng qua theo lý mà nói, ngài hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ e có cái vạn nhất mà thôi."
Triệu Phụ Vân vừa nói xong, Chu Bồ Nghĩa đã cuống lên, nói: "Giáo dụ, lời này sao mà đáng sợ vậy, ca ca lớn tuổi rồi, không chịu nổi kinh hãi đâu."
Triệu Phụ Vân bật cười nói: "Không có gì, không có gì, không có gì phải sợ. Chỉ là trong hai người bọn họ hẳn đã có một người biết rõ rồi, có lẽ cả hai người đều đã biết trong hắc miếu từ đường của bọn họ có thứ gì. Hơn nữa còn có thể coi mình như nô như bộc, phụng nó làm chủ. Hôm nay ta nói mấy lời kia, tất sẽ được chuyển cáo đến thứ dưới hắc miếu đó."