Dịch: Hoangtruc
Nguồn: Bachngocsach
***
Chạng vạng tối, gió thổi lá cây lay động, vang lên tiếng sàn sạt, thổi vào người, cảm thấy hơi lành lạnh.
Tựa như tâm tình của hắn lúc này.
Mễ Phù, Dương Liễu Thanh, Văn Bách, Văn Tầm.
Là ai bỏ thứ này vào đây?
Hiện tại hắn thật không hiểu rõ lắm, nhưng hắn biết nhất định là một trong số đó.
Hắn tự cho là mình đối xử với bọn họ không có gì không tốt, vậy thì tại sao?
Ý niệm trong đầu chợt chuyển, rồi chợt minh bạch. Lần này tiến vào trong động phủ, nhất định trong những thứ đạt được có thứ được bọn họ coi trọng.
"Là hai hạt châu kia?" Triệu Phụ Vân nghĩ thầm.
Sau đó, thân thế bối cảnh của bốn người kia lần lượt xuất hiện trong lòng hắn.
Ông nội Mễ Phù là tán tu, ở trong phường thị, mở một gian hàng.
Tổ tiên Dương Liễu Thanh là xa đao khách (người bán thiếu dao), hiện đang ở nhà cất rượu.
Văn Bách, Văn Tầm xuất thân từ tiểu gia tộc, tới nay vẫn chưa từng xuất hiện một vị tu sĩ Trúc Cơ nào. Trong nhà phụ thuộc vào đại thế gia, khai thác linh điền, mỗi năm giao lại thuế lương thực.
Hắn cảm nhận ba điểm nguy hiểm, một điểm sau ở phía sau của mình, một điểm ngăn đón phía trước, còn một điểm thì ở cách đây khá xa. Hắn có thể chắc chắn mình thay đổi lộ tuyến làm ba người đối phương không cách nào thuận lợi vây kín mình được.
Hắn mang cái bình này vào trong một sơn động, đào hố vùi sâu vào trong đất.
Sau đó hắn phát hiện một phần cảm giác nguy hiểm trong lòng mình nhanh chóng giảm đi. Trong lòng của hắn khẽ động, phát hiện tựa hồ mình đã hiểu hơn về phù lục Kiếp pháp một chút rồi.
Hắn cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng vẫn không hòa tan đi phần sầu não trong lòng.
Hắn biết rõ, nhất định là một hoặc cũng có thể là hai người trong bốn người kia.
Mục đích thì chắc chắn là vì thứ gì trên người mình.
Chẳng qua chỉ là gặp bảo nên nảy lòng tham mà thôi.
...
Mễ Phù cầm một cái hộp cầm trong tay. Trong núi Thiên Đô không có ai biết ông nội y là đạo phỉ đã rửa tay gác kiếm.
Ông nội y vào một phường thị, nhưng mở cửa hàng trong phường thị, làm chút ít mua bán, tuy rằng cuộc sống an ổn không ít nhưng không thể nào có được cái kích thích canh ba làm đạo phỉ canh năm phú quý như trước kia được. Hơn nữa hài tử trong nhà cũng lớn, cũng cần tu hành, cần có các loại tài nguyên mà không cách nào có thể gom đủ được, ông ta lại không nhịn được mà tìm lại các huynh đệ đạo phỉ trước kia, đi kiếm thêm vài chuyến hàng. Bởi bọn họ có tin tức nội bộ nên xác xuất thành công gia tăng hơn nhiều.
Mễ Phù lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, tuy rằng trong nhà đã nhắc nhở y cứ an tâm tu hành, nhưng sau khi nhận ra hai hạt châu kia, trong lòng y nảy lên một xúc động khó mà ức chế nổi. Sau khi trở về, y mới nói chuyện này cho cha mình. Nhưng mà cha y lại không muốn y hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa còn ngăn cản y không được cướp bóc sư huynh của mình.
Thế nhưng y cực kỳ mong muốn có, tham lam trong lòng khó nhịn được, rốt cuộc đã gạt cha mình, tự liên hệ với hai vị huynh đệ của cha, đều là tu sĩ Trúc Cơ.
Tuy rằng hai tu sĩ Trúc Cơ chỉ là tán tu nhưng đã Trúc Cơ được nhiều năm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, ra tay tàn nhẫn.
Mễ Phù biết năm ngoái lúc rời đi, Triệu Phụ Vân đã sắp Trúc Cơ cho nên mời một lúc hai vị Trúc Cơ đến chắc chắn sẽ không xảy ra sơ sót nào.
Hai người kia nghe nói trên người đệ tử núi Thiên Đô này có rất nhiều bảo tài lấy được từ trong động thiên, cũng động tâm, lại cảm thấy có phần nắm chắc nên mới đáp ứng. Về phần đến lúc đó có ai trong hai vị Trúc Cơ lại lâm thời nảy lòng tham hay không thì chỉ có chính đối phương mới biết.
Chẳng qua hai vị Trúc Cơ này cũng không đến đây đơn độc một mình, mà mỗi người còn dẫn theo một đệ tử nữa.
Lúc này trong tay Mễ Phù đang cầm một con trùng. Con trùng này có bộ dạng ngu ngơ, lại mọc hoa văn như thể từng con mắt, chính là một con mẫu trùng nhiều mắt. Có thể thông qua mẫu trùng cảm ứng đến phương vị cũng trùng con. Mà một con trùng này ở trạng thái bình thường chỉ có thể sống chừng một năm mà thôi.