Nhất Khí Triều Dương - Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Chương 66: Thượng viện, Tàng Pháp Lâu



dịch: anhdunghcdc

***

“Thúc, sao chúng ta không trực tiếp giết hắn luôn? Chúng ta còn cần chứng cứ sao?”

Trong một gian phòng, có một thanh niên nói với Hứa Thế Khâm với vẻ không hiểu. Thanh niên này tên Hứa Nhã Thành, là huynh đệ đồng tộc với Hứa Nhã Quân. Hắn không tu tập trong hạ viện mà tu ở chính đường nhà hắn. Sau khi Trúc Cơ thì trực tiếp tới thượng viện của Thiên Đô Sơn.

“Giết người chỉ là việc của một câu nói. Phần lớn việc giết người của chúng ta cũng không cần chứng cứ xác thực, nhưng có đôi khi lại không thể làm vậy.” Hứa Thế Khâm đứng bên cửa sổ, bên ngoài là rừng núi một màu xanh, xen lẫn những điểm vàng và đỏ của những bông hoa đang nở trong núi.

“Thiên Đô Sơn của chúng ta tiến hành hợp tác với Đại Chu, để đệ tử Huyền Quang tiến vào Đại Chu làm nhiệm vụ Giáo dụ, việc này đã làm không ít người trong các thế gia bất mãn. Trước đó điều tra việc Triệu Phụ Vân giết Nhã Quân, rồi Tuân Lan Nhân nhúng tay vào cũng gây nên sự chú ý của một số người. Ngươi không biết, ở bên Nam Lăng, Mã Tam Hộ đến đó nhưng không ai biết là hắn muốn giám sát động tĩnh ở Thiên Sơn Quốc hay là muốn xem xem có ai muốn giết Triệu Phụ Vân hay không.”

“Chúng ta ở trong núi, làm việc phải đứng nơi cao, quang minh chính đại mà làm, tốt nhất đừng lấy tâm tiểu nhân để xử lý. Nếu dùng phương thức ám sát giết người, gia tộc chúng ta nhiều người như vậy, không phải ai cũng giữ được an toàn. Hơn nữa, vì để ám sát một tiểu bối mà để người ta biết, công khai nói Hứa gia chúng ta tự tiện giết đồng môn thì sẽ ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của gia tộc. Vì thế chúng ta không trực tiếp trị tội hắn ở trong núi, để hắn không còn lời nào bào chữa, làm việc tận lực để sơn môn hợp tác với chúng ta. Ngươi đã gặp phàm nhân nào có thể huấn luyện voi nghe theo mệnh lệnh chưa?”

“Sơn môn chính là một con voi lớn. Điều chúng ta cần làm là để mọi người biết, giết người của chúng ta sẽ bị sử lý theo môn quy. Như thế người ta sẽ nghĩ sơn môn và chúng ta vẫn là một thể. Nếu chúng ta tự tiện ra tay giết người, vô hình chung sẽ đặt mình vào thế đối lập với họ.”

“Việc ám sát là việc của đám thích khách giang hồ.” Hứa Thế Khâm kết luận.

“Nhưng tên Triệu Phụ Vân này mà còn sống, chẳng phải cũng làm tổn hại đến thanh dang Hứa gia chúng ta sao.” Hứa Nhã Thành nói.

“Người tu hành nếu giữu được sự bình thản thì sẽ có rất nhiều cơ hội. Còn là những cơ hội quang minh chính đại. Đến lúc đó hắn chết rồi, trong núi không ai có thể bất mãn được.” Hứa Thế Khâm đáp. “Ta muốn coi việc này như một thời cơ để huấn phục con voi kia.”

Mặc dù Hứa Nhã Thành không hiểu hết nhưng cảm thấy lời nói của thúc mình mang theo sự huyền diệu khó tả nào đó. Hắn thấy, lần này Triệu Phụ Vân nhập thượng viện, phải làm sao để cho mọi người đều biết đến sự tồn tại của Hứa gia, không thể để cho Triệu Phụ Vân an ổn dễ dàng được.

….

Triệu Phụ Vân gia nhập thượng viện. Đệ tử mới vào viện có rất nhiều thứ cần học. Việc dạy học ở thượng viện cũng khác với hạ viện. Khoá học trong thượng viện là mọi người tự đến trình báo, sau đó khi đủ nhân số thì sẽ có đạo sư tới giảng bài.

Đạo khoá phân biệt có âm dương, ngũ hành, trận pháp, tinh tượng, pháp thuật, thần thông, cương sát, quỷ thần, binh khí, đan dược, luyện khí, Vô Thuỷ đạo kinh… cứ tích đủ số lượng người muốn nghe thì sẽ có đạo sư tới giảng pháp.


Trong toàn bộ Thiên Đô Sơn, tổ sư khai phái vì không muốn tông môn hình thành các phe phái cho nên không có thuyết sư đồ nhưng không tránh được việc hình thành phe phái lấy huyết thống làm liên kết hay những người cùng lấy lý niệm tu hành để làm sợi dây gắn két.

Những người này không xưng là sư đồ, mọi người từ tổ sư trở xuống đều là đệ tử, theo lý đều xưng là sư huynh sư tỷ nhưng không phải lúc nào cũng như vậy. Rất nhiều người giảng đạo giải pháp trong thượng viện hay hạ viện đều được gọi là Sư, như Tuân Lan Nhân mà Triệu Phụ Vân vẫn gọi là Tuân sư vậy. Lúc gặp mặt hắn vẫn hành lễ đệ tử, có điều so với sư đồ chân chính của môn phái thì không khắt khe bằng.

Trong Thiên Đô Sơn, giảng pháp cho hậu bối là một phương thức tốt để làm tăng địa vị của bản thân mình. Có thể đi giải pháp hay không đều cần tu vi và kiến giải của bản thân được mọi người tán thành, chấp nhận.

Thượng viện ở Thiên Đô Sơn nhìn qua không quá hoa lệ, ngược lại còn có chút cảm giác thô kệch, phòng to phòng nhỏ tản mát khắp nơi, mới nhìn giống như hỗn loạn không theo trật tự nào, nhưng xem xét chúng một cách chậm rãi tinh tế thì sẽ phát hiện những phòng ốc này liên kết với nhau hình thành một trận pháp nhất nguyên.

Nhất Nguyên pháp trận có tác dụng lớn nhất là đem lực lượng tản ra tập trung lại một chỗ. Cái gọi là nhất nguyên chính là vạn chúng quy nhất. Tất nhiên, cái vạn chúng đến quy nhất này không phải việc dễ làm. Triệu Phụ Vân đi trong đó, tinh tế trải nghiệm một chút là biết đây hẳn là mắt trận trong Nhất Nguyên pháp trận. Đặc điểm của mắt trận là một đoá hoa có từng cánh hoa tách ra ở phía trên, nhưng đến gốc rẽ lại quy về một chỗ, lực lượng cũng hội tụ lại hình thành nụ hoa.

Trận pháp sư cao minh có thể hợp trận, biến trận, ở trong mắt trận khảm vào các loại hình pháp trận khác. Tỉ như có bảy cánh hoa ứng với Bắc Đẩu Thất Tinh, từ đó hình thành nên Thất Tinh Trận.

Nơi này có nhiều giảng pháp điện đã có người giảng pháp. Triệu Phụ Vân không quấy rầy người khác, hắn hướng Tàng Pháp Lâu mà đi tới. Ở hạ viện có một Tàng Pháp Lâu, thượng viện cũng có, nghe nói còn có tổng lâu Tàng Pháp, bên trong có thể gặp được những công pháp cao giai.

Trên đường đi hắn gặp một số đồng môn, vì không biết nhau từ trước nên không nói gì. Hắn đi thẳng tới một vách núi, vì Tàng Pháp Lâu ở tại nơi này. Có người thủ vệ, sau khi hắn đưa lệnh bài chứng thực thân phận thì được cho phép vào bên trong.

Dưới chân hắn là một hành lang dài giống như một vòng xoáy lưu động không thấy điểm cuối. Cầm ngọc bài trên tay tản mát quang mang, Triệu Phụ Vân bước vào trong đó. Hắn cảm thấy không gian dưới chân như đang biến hoá.

Một bước, hai bước,… đi đến bước thứ bảy hắn mới ra khỏi hành lang, cảnh tượng trước mắt biến đổi. Hắn nhìn thấy một không gian bên trong bày từng giá sách. Triệu Phụ Vân không vội lại gần mà đứng lại hồi tưởng lại cảm giác vừa đi qua thông đạo kia. Hắn cảm thấy mỗi bước chân đều như đang độn hành, như dịch chuyển hư không. Cái thông đạo kia nhất định là một pháp trận không gian. Trong đầu hắn không khỏi dâng lên suy nghĩ muốn đi lại vài lần để cảm nhận được ý nghĩa của trận pháp này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.