Trang Tâm Nghiên phát hiện cả đám đã rơi vào một cái bẫy, nhưng với nàng việc này cũng không quá bất ngờ.
Bởi trước đó nàng đã tới đây nên rất hiểu sự nguy hiểm ở huyện Vụ Trách. Do vậy, lần này nàng mới dẫn theo những người này cùng đến.
Đám người đều là thổ phu tử và bàn sơn đạo nhân. Cả bọn hóa trang thành thương nhân, trong đó ông chủ do một bàn sơn đạo nhân giả dạng.
Những người này đều là phường trộm mộ tìm vàng có hạng. Có điều, cả bọn tuy lấy đào vàng là nghề chính nhưng việc giết người cướp của cũng làm chẳng ít.
Nàng dùng tin tức ở huyện Vụ Trạch phát hiện một tòa yêu mộ, có người đã lén đào móc để mời những người này tới đây.
Đương nhiên, đây là Trang Tâm Nghiên lấy cớ mà thôi. Nàng đã nghe chính miệng ca ca Trang Hiền Ca của mình nói rằng đám trùng nhân đang lén khoét núi, không biết là đang tìm kiếm thứ gì.
Mà theo sách sử trong nhà nàng ghi lại, có lẽ trước đây, Vụ Trạch bị một con đại yêu chiếm cứ, nhưng sau đó đã chết.
Có người nó chết dưới lôi kiếp, lại có người cho rằng nó bị khai phái tổ sư của Thiên Đô sơn dùng Thần Tiêu lôi pháp đánh chết từ khi còn chưa lập phái.
Nhưng cũng có thuyết rằng, đại yêu vốn bị trọng thương, bởi vậy tự dựng nên một ngôi mộ lớn làm đạo tràng để mà ẩn thân.
Dựa vào những lời đồn đại này, Trang Tâm Nghiên đánh tiếng cùng đám thổ phu tử và bàn sơn đạo nhân, sau đó mời cả bọn cùng tới đây.
Mục đích của nàng chỉ có một, đó là báo thù cho ca ca của mình.
Từ đời gia gia của nàng, Trang gia đã bắt đầu xuống dốc. Đến đời cha nàng, còn chưa kịp Trúc Cơ đã phải lìa đời. Tới thế hệ của nàng, chỉ còn Trang Tâm Nghiên và ca ca Trang Hiền Ca có thể tu hành.
Về phần Trang Hiền Ca, vì trọng chấn danh dự của gia đình mà hưởng ứng "Đạo Tử tân chính" chiêu mộ, rồi trở thành một vị giáo dụ ở huyện Vụ Trạch, biên phủ Năm Lăng.
Tin tức ban đầu ca ca nàng gửi có nói, người nơi này hoang dã, không được giáo hóa, pháp thuật ác độc. Hắn muốn đổi phong tục ở nơi này.
Phong thư tiếp theo thì nói rằng, dường như người nơi đây đang làm một việc bí mật, hình như là đang đào bới cái gì đó. Theo phân tích của Trang Hiền Ca, nơi đây có thể có bảo vật, hoặc là mộ của một cường giả từng thống trị vùng đất này.
Thậm chí cũng có thể là động phủ nào đó. Cần biết rằng, thế giới này từ khi có người tu hành tới nay đã mấy vạn năm, tu sĩ đời sau kế đời trước, không biết bao nhiêu mà kể. Bởi vậy, việc phát hiện động phủ của tiền nhân cũng chẳng phải chuyện bất thường.
Trang Tâm Nghiên biết ca ca mình có ý đồ. Bời nội tình của Trang gia đã không còn, thậm chí là truyền thừa Trúc Cơ tới tay cha nàng cũng mất đi quá nửa.
Đây cũng là một trong những lý do khiến Trang Hiền Ca hưởng ứng "Đạo Tử tân chính". Hơn nữa sau khi đọc thư, Trang Tâm Nghiên đã hiểu ca ca mình đã có bụng muốn chiếm hữu, hoặc ít ra cũng phải từ nơi đây kiếm được một chén canh.
Nhưng mà trong lúc nàng còn đang điều tra lịch sử Vụ Trạch kia thì đã không còn nhận được thư của ca ca nữa. Đến khi nhận được, thì lại là tin ca ca nàng đã chết ở huyện Vụ Trạch.
Bởi vậy Trang Tâm Nghiên không những muốn báo thù mà còn muốn tìm hiểu xem người ở đây đang tìm kiếm thứ gì.
- ------
Chợt đám người nghe thấy tiếng cồn trùng đập cánh, kế đó mắt họ nhìn thấy từng con phi trùng màu xanh lá. Những con phi trùng này có một đôi râu cạnh miệng, đám mắt kép tinh tường tựa như có thể nhìn thấu mọi vật.
"Trùng"
Người thốt lên là một bàn sơn đạo nhân. Trong bóng tối, không ai thấy được khuôn mặt vốn luôn tươi cười của gã đã trở nên lạnh lùng nghiêm nghị. Quanh năm tiếp xúc cùng với những thứ âm tà khiến gã biết chính xác mình đang đối mặt với cái gì.
Gã hiểu rõ đám người nuôi dưỡng cổ trùng tuy sống chẳng dai, nhưng năng lực của cổ trùng thì muôn hình vạn trạng, vô cùng phiền toái.
Tay gã luồn vào trong một cái bao vải, bốc ra một vốc bột phấn màu đỏ rồi ném lên trời. Đám cổ trùng ở rìa ngoài lập tức chuyển hướng, bay tản ra tứ phía.
Còn đám cổ trùng bị bột phấn bao phủ thì bay toán loạn như ruồi không đầu, va cả vào cành lá xung quanh mà rơi xuống.
Có một người trên thân sáng lên một quầng sáng màu vàng đất, đoạn cả người tựa như một con cá chui tõm vào mặt... đất. Ngay khi gã chui xuống đất, mặt đất tựa như nước dập dờn bắn tóe lên.
Không chỉ riêng gã, mà một mớ người cũng lần lượt chui xuống đất.
Thuật Địa Hành này chính là bản lĩnh riêng có của thổ phu tử.
Chỉ trong giây lát, giữa rừng rậm tối om, đâu đâu cũng thấy những chớp sáng lóe lên rồi lại vụt tắt. Đây chính là những vầng sáng của pháp thuật.
Trong bóng tối, có thi khôi, có âm quỷ, có cả cổ trùng. Mà những thổ phu tử và bàn sơn đạo nhân vốn giỏi về đào mộ, thường phải tiếp xúc cũng những thứ này, bởi vậy cũng có nhiều thủ đoạn để khắc chế.
Trong nhất thời, hai bên ngang cơ.
Trang Tâm Nghiên nằm sấp xuống, hóa thành một con mèo trắng, trút bỏ quần áo trên người. Sau khi nàng xác định phương hướng, bèn chọn một hướng cứ thế mà chạy.
Mảnh rừng này toàn những cây cối cao lớn, bởi vậy không có nơi ẩn nấp. Tầng lá dày đặc khiến chút sáng từ vầng trăng cong vút chẳng thể lọt qua được.
Triệu Phụ Vân nấp ở một chỗ kín đáo gần đó. Trong mắt hắn thấy được pháp quang lóe lên liên tục.
Chiến đấu trong bóng đêm là nguy hiểm nhất. Hắn cảm giác nếu mình trong hoàn cảnh bốn bề bóng tối, lại không biết kẻ địch ở đâu, thì cũng khó nguyên vẹn để thoát khốn.
Trong lòng của Triệu Phụ Vân không khỏi gợn sóng. Như đạo sư nói, những người này đều thuộc tà đạo, khó có thể kết đan. Thế nhưng trong tình cảnh phức tạp, đánh nhau sống chết như thế này, tiềm lực tu hành nào còn quan trọng gì.
Hung ác, hung hiểm.
Khi còn ở trong núi, hắn đã từng xuống núi làm nhiều nhiệm vụ, nhưng nào đã gặp gỡ hỗn chiến như ngày hôm nay.
Cặp mắt của hắn không thể nhìn xuyên màn đêm, khiến hắn không có cảm giác an toàn, phải tận lực giấu mình.
Mà đám người đang chiến đấu trong bóng tối kia lại có thể nhìn được trong đêm.
Triệu Phụ Vân đang tưởng tượng nếu lúc này hắn ở trong đó thì sẽ xoáy sở ra sao, thậm chí hắn có thể đối phó được hay không.
Hắn cảm giác có một người bị một con đại xà cuốn chặt. Đồng thời còn thấy một thi khôi đang bị lửa bùa đốt cháy. Lại có người vãi ra một vốc thuốc bột để xua đám côn trùng.
Cô gái mà lúc hắn huyễn hóa ra con chim sơn ca từng gặp đã hóa thành một con mèo trắng, đang chạy thục mạng về một hướng. Hắn bèn đi theo.
Tu sĩ Huyền Quang kỳ muốn tu hành độn thuật mà lại không có thiên phú tương ứng, thì cái giá phải trả quá lớn, tài nguyên tu hành thiết yếu cũng đâu dễ mà có được.
Vì vậy Triệu Phụ Vân cũng không tu hành độn thuật. Nhưng không có nghĩa hắn không biết liễm tức ngưng thần. Họ Triệu cũng đã nỗ lực luyện tập kỹ xảo ẩn thân tàng hình.
Mà một trong những nguyên nhân khiến hắn nỗ lực tu hành thuật biến hóa thành chim sơn ca đó là hắn muốn thông qua việc biến thân thành chim sơn ca để bù đắp nhược điểm không thể nhìn xa, trông rộng trong bóng đêm.
May mà con mèo trắng kia chỉ đi vòng qua khu vực hỗn chiến, nên Triệu Phụ Vân vẫn cố gắng cẩn thận bám theo. Lại thêm trên người hắn có sẵn đan dược giải độc, không hề sợ chướng khí ở nơi đây.
Đây là thứ hắn đã chuẩn bị trước sau khi biết mình sẽ tới nơi này.
Theo sát được một quãng, cuối cùng Triệu Phụ Vẫn cũng dừng lại.
Bởi hắn nhìn thấy một cửa động. Nhớ chút sáng yếu ớt từ ánh trăng, hắn nhìn thấy có nước chảy ra từ cửa động, đồng thời một luồng âm khí đậm đặc cũng theo nước mà chảy xuôi.
Hắn thông qua chim giấy đã thấy con mèo trắng kia chui vào trong động.
Triệu Phụ Vân bắt đầu quan sát ngọn núi này. Chỉ thấy ngọn núi hùng vĩ vô cùng, hình dáng tựa như một chiếc ghế. Hắn cần thận đi vòng qua một bên, chợt thấy phía bên kia đang có người đào ra một cái hố.
Nhìn kỹ thì cái hố này tựa như một cửa hang. Mà nơi con mèo trắng mất dạng, chính là hướng Sơn âm (*). Một tại phía Nam, một tại phía Bắc.
(*) Sơn âm: chỉ phía Bắc của một ngọn núi
Triệu Phụ Vân xem thế núi thì nơi đây quả là địa điểm cất gió giữ khí tốt.
Cửa hàng kia nếu không nhìn kỹ sẽ không thể thấy. Hơn nữa nhìn tưởng chẳng có gì nhưng Triệu Phụ Vân lại cảm giác được rất nhiều hơi thở hung lệ.
Đích thị nơi này đã bị bố trí "Cổ".
Theo hắn suy đoán, nếu hôm nay không phải đám thổ phu tử và bàn sơn đạo nhân tới, bên ngoài sơn động hẳn sẽ có người canh gác.
Đúng lúc này, Triệu Phụ Vân chợt thấy bên cạnh lành lạnh.
Trong bóng tối tuy chẳng thấy gì nhưng hắn biết nơi đó có gì. Hắn lập tức lùi lại, thu liễm hơi thở để ẩn mình.
Tương tự, đồ vật trong bóng tối cũng không sợ hắn.
Hắn tụ pháp lực trên mắt, nhìn vào bóng đêm.
Bóng đêm nhạt đi một chút, đủ để hắn mơ hồ thấy một bóng người.
Hắn lùi lại vài bước thì đối phương tiến lại vài bước.
Triệu Phụ Vân thu tay trái về hông, tay phải tạo thành kiếm chỉ cắm vào giữa lòng bàn tay trái, tư thế tựa như bảo kiếm về bao, lại tựa như tay cầm chuôi kiếm đang muốn tuốt ra.
Ngay khi hắn hoàn thành động tác này, bóng hình trong đêm dường như cảm nhận được nguy hiểm, Triệu Phụ Vân đã bắt được một chút khí tức bất an của đối phương.
Trong chớp mắt, ngón tay của hắn rút ra, tựa như rút kiếm, chém một nhát vào khoảng không.
Dường như có một vệt sáng nhẹ cắt vào không khí. Đồng thời, miệng hắn niệm chú:
"Sát"
Trong bóng tối, Âm Quỷ còn chưa kịp lui bước thì đã bị xé nát.
Triệu Phụ Vân không ở lại mà lập tức rút đi.
Hắn biết rõ, một khi âm linh chết thì chủ nhân của nó sẽ biết có người ở đây.
Mà ngay lúc này, người canh gác trong động chợt mở mắt, ánh đèn bên cạnh ánh vào trong mắt gã sự kinh ngạc.
"Có người tới sát nơi này, vậy mà bọn chúng không ngăn lại được."
Gã đứng dậy, đi ra phía cửa động. Mà bóng tối phía sau hắn tựa như chuyển động, bám sát lấy gã, tạo nên một quỷ ảnh cuồn cuộn.
Gã đi tới chỗ con tiểu quỷ dùng để canh gác vừa mới chết. Nơi đây chỉ còn một đoàn âm khí đang tản đi, mà kẻ xâm lấn đã không thấy đâu.
Trước khi trời sáng, Triệu Phụ Vân đã trở lại đạo tràng của mình.
Một cảm giác hưng phấn nổi lên trong đầu hắn.
Với hắn mà nói, phát hiện ban đêm đã đủ rồi. Còn đằng sau nó là cái gì, đợi hắn suy tính kỹ càng, chuẩn bị đầy đủ rồi lại tìm hiểu.
Tới khi đó, nếu hắn có thể thăm dò được tình hình đại khái, thì chỉ cần một phong thư về Thiên Đô sơn là cũng có thể mời được đạo sư tới, miễn sao ăn chia đầy đủ là được.
Ngay trong buổi sáng, hắn đến nơi đám thương nhân chú trân nhưng nói đó không có một bóng người.
Đám người kia chết hay sống, Triệu Phụ Vân chẳng quan tâm.
Người trong giang hồ, tham u tầm bí mà mất mạng chỉ là chuyện thường tình.
Người tu hành chính thống tuổi thọ sẽ kéo dài, thế nhưng rất nhiều tũ sĩ lại chẳng thể sống tới tuổi thọ của người bình thường thì đã tiêu đời.
Sang chạng vạng tối ngày thứ ba, con mèo trắng đã trở lại. Tuy rằng trên người nó không có thương tổn gì, nhưng cả người lại uể oải vô cùng, tà khí quấn quanh thân.
Khi nó bước vào đạo tràng, trên người nó thoảng nghe có tiếng kêu rên, đó là linh bám trên người nó bị lửa trong đạo tràng đốt cháy.
Triệu Phụ Vân nhìn mèo trắng, mèo trắng cũng nhìn lại hắn.
"Lúc này cô nương tới chỗ của ta, lẽ nào dẫn kẻ địch tới cho ta sao?" Triệu Phụ Vân kéo một cái ghế tới ngồi sát cạnh mèo trắng rồi nói.
Con mèo củng nhảy lên cạnh bàn, mở miệng đáp: "Trước đấy, ngươi bám theo ta đến chỗ đó."
"Ồ, bị ngươi phát hiện rồi." Triệu Phụ Vân thản nhiên đáp, chẳng có chút bất ngờ.
Mèo trắng chăm chú nhìn hắn, một lời cũng không nói.
"Cô nương, ngươi dùng đám người đó để đánh lạc hướng, thừa cơ tiến vào trong núi, có thu hoạch gì chăng?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"Bên trong là một nơi âm ta, là một phần mộ, cũng là một đạo tràng." Mèo trắng đáp.
Triệu Phụ Vân chợt ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài nói: "Nhìn xem, người bị đuổi kịp thật rồi."
"Đệ tử Thiên Đô sơn há lại sợ những người này?" Mèo trắng hỏi.
"Khà khà, đệ tử Thiên Đô sơn cũng chết chứ." Triệu Phụ Vân nói: "Cô nương có thể cho biết thân phận được chăng?"
"Ta là Trang Tâm Nghiên, Trang Hiền Ca là ca ca của ta." Mèo trắng thẳng thắn trả lời. Vốn nàng cũng có ý đồ như Trang Hiền Ca, muốn thăm dò xem trong nơi đó có bảo vật gì không. Thế nhưng sau khi nhìn tận mắt, nàng biết rõ chỉ bằng một mình nàng thì chẳng thể dò xét được gì."
"À, thì ra là thế, thay anh báo thù." Triệu Phụ Vân nói, đoạn đứng dậy cầm lấy phong thử để trên bàn.
"Ở đây ta có một phong thư, ngươi giúp ta đưa đến động Kim Tuyền, núi Phi Long, đại thù của ca ca người có thể báo."
Mèo trắng thấy hắn đã chuẩn bị thư từ trước, có phần nghi ngờ mà hỏi: "Ngươi sớm biết ta sẽ đến?"
Không, ta cũng không biết, chỉ là viết sẵn thư, rồi chờ đợi một người đưa tin thích hợp mà thôi."
"Nếu chờ mãi cũng không có thì sao?" Trang Tâm Nghiên hỏi.
Triệu Phụ Vân không trả lời, bởi vì hắn cảm thấy kể từ lần mèo trắng buộc phải trốn tránh bên cạnh mình lần trước, lần này muốn toàn thân mà lui lại càng khó khăn.
Với nàng thì toàn bộ huyện Vụ Trạch cũng chỉ có chỗ của hắn là an toàn.
"Ngươi đưa ta rời đi bằng cách nào?" Trang Tâm Nghiên lại hỏi.
Ngay lúc vừa dứt lời, một miếng giấy cắt trên chiếc bàn đằng sau chợt sáng lên, từ trong vầng sáng, một con hắc ưng hiện ra.
Nó đứng trên bàn nghiêng đầu nhìn xung quanh, thần tuấn vô cùng.
"Ngươi ngồi ưng này mà rời huyện Vụ Trạch. Nó có thể bay khoảng hơn mười dặm, đến lúc đó thì ngươi tự mình rời đi được rồi." Triệu Phụ Vân đáp.
Mười dặm là đã có thể tiễn nàng ra khỏi trung tâm của huyện Vụ Trạch.
Trang Tâm Nghiên cảm thấy dương như hết thảy mọi việc đều trong dự liệu của hắn, hết thảy đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ nàng tới.
Tính tình của nàng tựa như mèo, có sự kiêu ngạo. Ca ca nàng cũng thế, bởi vậy nàng mới một mình tới báo thù cho ca ca.
Thế nhưng giờ đây khi đối mặt với Triệu Phụ Vân, nàng lại cảm giác đối phương thâm thúy khó dò.
Về phần họ Triệu, vốn dĩ hắn chẳng tính toán nhiều đến thế. Hắn chỉ cho rằng mọi thứ đều cần chuẩn bị kỹ càng, sau đó chỉ cần đợi thời cơ tới.
Người tu hành nhất định phải chờ được. Vừa phải có sự hăng hái, cũng phải vừa có sự nhẫn nại.
Không có thứ gì là nhất định phải có, thế nhưng khi nó tới trên tay thì nhất định phải nắm chặt.