Nhất Khí Triều Dương

Chương 20: Vào núi



Dịch: Hoangtruc

***

Đám mây tản ra ánh sáng nhàn nhạt đáp xuống trước một ngọn núi to lớn có hình cái ghế. Phần "thành ghế" có một cái động đang bị đào mở ra, nguyên bản phải được lấp kín.

Đây là lần đầu tiên Triệu Phụ Vân nhìn thấy một ngọn núi chính diện một cách rõ ràng thế này. Nhìn địa thế có thể thấy động phủ này xưa kia hẳn rất hưng thịnh, bởi con đường đi tới động phủ được sửa sang vô cùng bằng phẳng, lại rộng lớn, thừa sức chứa chục người cùng nhau thải thực triêu hà, đón ánh bình minh.

Trước khoảng sân của động phủ là một mảnh sơn cốc có khe suối chảy qua, còn có cả những cơn gió thuận theo dòng chảy mà thổi tới.

Hắn thậm chí còn hình dung được lúc động phủ này còn hưng thịnh, đệ tử nơi này còn tiện thể đạp theo cơn gió này mà ra vào dãy núi, đi đến các phương xa.

Có chuyện gì mà một động phủ hùng mạnh như vậy phải xuống dốc đóng cửa? Có lẽ có rất nhiều nguyên nhân nhưng bọn hắn không đến đây để tìm kiếm chân tướng, mà chỉ tìm kiếm bảo vật có khả năng còn sót lại trong động phủ này mà thôi.

Đúng lúc này, Tuân Lan Nhân nhìn về một phương hướng, Triệu Phụ Vân cũng nhìn sang. Vừa nhìn qua, hắn đã thấy trong bóng tối có gì đó.

Lúc này hắn nghe tiếng người nói: "Người dưỡng âm nhân vùng Vụ Trạch, bà Vưu Thấp bái kiến chân nhân núi Thiên Đô."

Triệu Phụ Vân đương nhiên biết danh xưng chân nhân này là nói với Tuân Lan Nhân. Mặc dù Tuân Lan Nhân không đạt tới cấp bậc chân nhân nhưng đây chỉ là đối phương biểu đạt ý tứ tôn kính.

"Đám người Vụ Trạch các ngươi kiên cường làm sao, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên tìm chết?" Tuân Lan Nhân nói.

"Chân nhân bớt giận. Tại hạ thật không tới gây thù, cũng không phải ngấp nghé đồ vật trong động phủ kia, mà tới đây chẳng qua là cảm thấy chúng ta đã thăm dò động phủ này qua một thời gian, có lẽ có thể trợ giúp được hai người." Người trong bóng tối nói chuyện, lại một mực không bước ra khỏi bóng tối.

Thậm chí Triệu Phụ Vân còn không xác định cụ thể được vị trí của bà ta.

"A, ngươi có thể trợ giúp được gì?" Tuân Lan Nhân hỏi.

"Từ bên ngoài mà xem thì động phủ này tựa hồ không lớn, nhưng sau khi vào trong lại rất khổng lồ, rất nhiều đường rẽ, dễ lạc mất phương hướng. Trong hũ này của tại hạ có mười tám đạo âm linh, có thể giúp chân nhân dò đường." Bà Vưu Thấp nói.

"Còn người khác?" Tuân Lan Nhân hỏi.

"Tại hạ là Lê Khê Ngư, thiện khu xà, cũng có thể giúp chân nhân dò đường." Bà Xà nói ra.

"Có phải ngươi là kẻ đi theo sau Ngô Châu?" Tuân Lan Nhân hỏi.

"Là tại hạ, kính xin chân nhân bớt giận, người trong núi chúng ta vốn chưa từng thấy việc đời."

Bà quyết định đầu nhập vào bên phía núi Thiên Đô, không chỉ vì muốn tiến vào trong động phủ này mà còn là vì bọn họ sợ rằng sau khi Tuân Lan Nhân rời đi còn thuận tay dọn cỏ xử lý các nàng. Nếu đến lúc đó, e là bọn họ còn không có cả cơ hội giải thích.

Bây giờ có thể thông qua chuyện này dò xét thái độ của tu sĩ núi Thiên Đô, nếu cảm thấy tình huống không tốt còn có thể nhanh chóng chạy trốn thật xa.

"Rất tốt, các ngươi đã tự giác như thế thì đi theo sau đi, nếu lập công thì sẽ có ban thưởng." Tuân Lan Nhân nói.

"Đa tạ chân nhân." Trong bóng tối có tiếng sột sột soạt soạt, rồi hai người từ hai hướng bất đồng đi ra.

Chỗ âm u tối tăm kia, chỉ có một con rắn đen và một con âm quỷ.

Con rắn đen nhìn dữ tợn khủng bố, mà âm quỷ vừa xuất hiện đã khiến Trang Tâm Nghiên hơi biến sắc mặt, bởi lúc trước nàng đã bị nữ quỷ nước kia truy đuổi qua.

Mà bây giờ chủ nhân của nữ quỷ kia xuất hiện, lại hèn mọn bắt chuyện với Tuân Lan Nhân. Mà Tuân Lan Nhân không hề có chút khách khí nào với bọn họ cả.

Nàng đột nhiên cảm thấy mình bị Tuân Lan Nhân đối xử như vậy cũng không có gì to tát.

Triệu Phụ Vân nhìn hết thảy, cũng không định nói chuyện. Trong lòng của hắn nảy sinh một chút ý tưởng nhưng bây giờ không phải là lúc nói ra.

Tuân Lan Nhân ra hiệu các nàng tiến lên.

Ở trước mặt bà Xà, con rắn đen lớn kia nhanh chóng co rút lại, hóa thành một con rắn nhỏ. Nó tung người lên rơi xuống tay bà Xà, quấn một vòng quanh cổ tay bà ta.

Ngoài ra thì sau lưng bà ta còn có thêm một thanh niên mắt to. Trong tay thanh niên mắt to này xách theo một cái túi, bên trong động đậy. Triệu Phụ Vân cảm nhận được khí hung sát, tanh hôi bên trong, thầm suy đoán có lẽ trong đó đều toàn là rắn.

Trong tay bà Vưu Thấp cũng có một cái túi. Nhưng túi kia có âm khí âm u, quỷ khí quanh quẩn. Hắn chắc chắn đó là túi nạp âm chuyên dùng để chứa âm quỷ.

Xem ra bọn họ đã có chuẩn bị sẵn rồi.

Tuân Lan Nhân đi tuốt ở đằng trước, bởi vì cửa động phủ không lớn nên bọn họ đều đi theo sau lưng Tuân Lan Nhân, chỉ có thể thẳng tiến về phía trước.

Triệu Phụ Vân cùng Trang Tâm Nghiên đi phía sau, sau cùng là Xà ca mà hắn từng gặp trong miếu Xích Quân lúc trước.

Trong tay Triệu Phụ Vân còn nâng một ngọn đèn, quay đầu lại nhìn gã. Gã vội vàng cười, khẽ cúi người như nịnh nọt.

Gã cũng có vẻ là người không hay nịnh nọt, chỉ biết trừng đôi mắt to lên, miệng nhếch, tay cầm theo túi đựng rắn. Chỉ đối mặt trong chốc lát mà tay gã đã đổi sang hai kiểu nắm xách túi khác nhau.

Triệu Phụ Vân không nhìn gã lâu, sợ gã bóp nát cả cái túi đựng rắn mất.

Lực chú ý của hắn nhanh chóng rơi xuống bà Vưu Thấp. Bà ta đang nói những suy đoán của mình cho Tuân Lan Nhân nghe.

"Theo chúng ta suy đoán thì nơi đây rất có thể là động phủ Bàn Vương trong truyền thuyết. Nghe nói Bàn Vương nuôi cổ dưỡng âm, tất cả bí pháp hoạn âm linh dưỡng cổ trùng của cả vùng này đều có xuất xứ từ động phủ của ông ta. Có một số là từ đệ tử đích truyền của bọn họ, còn một số là từ đệ tử ngoại môn."

"Sau này nghe nói ông ta chịu hỏa kiếp mà chết, cũng có người nói ông ta hành sự bá đạo, đắc tội quá nhiều người, bị kẻ thù tìm tới cửa. Ông ta đóng chặt động phủ là để giết chết địch nhân, chính mình lại cùng chết với kẻ địch, kể cả đệ tử đều chết hết."

Bà Vưu Thấp đi theo sau lưng Tuân Lan Nhân, nhanh chóng nói rõ mọi chuyện.

Triệu Phụ Vân không cố tình tìm đọc tư liệu khu vực Nam Lăng xa xưa, hắn cũng không biết núi Thiên Đô có những tư liệu này hay không. Dù sao núi Thiên Đô cũng không phải là môn phái cổ xưa gì, thậm chí còn được xưng là non trẻ, chỉ mới được ngàn năm mà thôi.

Tuân Lan Nhân tựa hồ cũng không biết, bà Xà bên cạnh còn bổ sung: "Cho nên nơi này có rất nhiều âm quỷ cùng cổ trùng, còn có cả mê trận nữa. Âm quỷ và cổ trùng thì bình thường, chúng ta đều có thủ đoạn khu trừ không để chúng tới gần, nhưng mê trận kia lại khiến chúng ta khó mà cất bước được. Lúc trước chúng ta là bị khốn trong pháp trận kia, không cách nào tiến lên được."

Trong động đen kịt nhưng dường như mọi người đều có thể nhìn thấu ban đêm, chỉ có năng lực nhìn ban đêm của Triệu Phụ Vân hơi yếu kém một chút.

Chẳng qua hắn đi chính giữa.

Tay hắn nắm lấy ngọn đèn, chiếu sáng bóng lưng Tuân Lan Nhân phía trước, mũ quan đỏ trong bóng đêm tản ra ánh sáng đỏ nhạt.

Hắn nhìn quanh động phủ. Bên trong quả thật rất bằng phẳng, cũng có vài địa phương trũng xuống. Hắn muốn nhìn rõ hơn một chút bèn thò tay chỉ vào ngọn đèn. Chỉ thấy ngọn đèn không gió mà lay động, dần dần phát sinh biến hóa. Ngọn lửa lắc lư kịch liệt như thể có thứ gì đó đang sinh trưởng, thành hình, lại đã phá vỡ trói buộc ánh sáng, vọt ra ngoài. Nhìn lại, là một con chim lửa.

Ngọn đèn đã khôi phục bình tĩnh, chỉ còn là một ngọn lửa nho nhỏ.

Con chim lửa bay ra ngoài, thoáng cái đã đuổi hết hắc ám ở địa phương này đi không ít.

Chim lửa vừa ra, hai người bà Xà cùng bà Vưu Thấp đi phía trước lập tức quay đầu lại, nhìn chim lửa bay trên không trung, cảm thán nói: "Pháp thuật núi Thiên Đô quả nhiên huyền diệu!"

Con chim lửa bay quanh mọi người, vì vậy Triệu Phụ Vân mới nhìn được rõ ràng. Đây là một thông đạo nhưng có rất nhiều chỗ đổ nát, không có tin tức gì khác nữa, chỉ có một lối thông đạo nho nhỏ mà thôi.

Tuân Lan Nhân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói: "Hỏa diễm biến ảo không tệ, có vài tu sĩ Trúc Cơ cũng không thi triển ra Huyễn Hóa thuật sánh bằng ngươi."

Huyễn Hóa thuật có ba tầng cảnh giới theo thứ tự là Chỉ Nhân huyễn hóa, Thủy Hỏa huyễn hóa, Khí Niệm huyễn pháp.

Trong huyễn có âm thanh, trong huyễn có huyễn, chính là kỹ xảo của huyễn hóa thuật.

Lúc trước Tuân Lan Nhân chiến thắng Ngô Châu, chính là dùng thuật huyễn hóa khí niệm, khiến Ngô Châu không thể nhìn ra đó chỉ là một huyễn thân biến ảo ra.

Đúng lúc này, Tuân Lan Nhân dừng bước. Bởi vì nàng nhìn thấy một bóng lưng đứng ở nơi đó.

Ý niệm trong đầu Triệu Phụ Vân khu động, chim lửa bay qua. Nhưng chim lửa vừa mới tới gần thì đã nhìn rõ người kia, đúng hơn là một người máu me đầm đìa.

Gã vốn chỉ lẳng lặng đứng đó, lúc này như bị kinh động mà chậm rãi xoay người lại. Người này không có tóc, không có mặt, không có quần áo, lớp da toàn thân như bị thứ gì đó lột mất. Gã đứng đó, quỷ dị nhìn mọi người, đôi mắt kia lại vẫn còn sống.

Gã không nói gì, đột nhiên quay đầu nhắm thẳng về phía sâu trong hắc ám mà chạy tới.

"Tiểu Dũng, rắn."

Bà Xà hô một tiếng, Lê Dũng một mực đi phía sau lập tức tiến lên phía trước, móc một con rắn từ trong túi đựng rắn ra, để xuống đất. Lại thấy gã đặt một cái còi lên miệng thổi lên. Con rắn kia tựa như mũi tên rời cung lao vút đi, đuổi theo huyết nhân bị lột da vừa bỏ chạy kia.

Triệu Phụ Vân trầm tư.

Trang Tâm Nghiên bên cạnh lại hơi run rẩy. Chẳng biết tại sao nàng lại nghĩ đến đám thổ phu mà mình mời tới kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.