Nhất Khí Triều Dương

Chương 43: Thần phù hóa rồng



Dịch: Hoangtruc

Nguồn: Bachngocsach


***

Lúc này những sợi tơ đỏ trong ao đã bỏ qua bọn Triệu Phụ Vân mà vọt cả đến Tuân Lan Nhân.

Tuân Lan Nhân đang ở thế hai mặt thụ địch.

Kiếm chỉ của Triệu Phụ Vân vung lên, một quầng lửa như ánh đao bổ ra. Một số tơ đỏ bị chém đứt. Hắn vòng qua bên trái vung lên, ánh lửa xét qua hắc ám, lại có một số tơ đỏ bị chém đứt nữa. Chỉ là với một biển tơ đỏ này mà nói thì số tơ kia chỉ như muối bỏ biển. Lúc trước hắn xông qua, là tranh thủ chui qua giữa những khe hở ở giữa, hiện tại hoàn toàn không cách nào mà một kích diệt hết chúng được cả.

Chỉ là Triệu Phụ Vân cũng không ngừng tay, tay trái giơ đèn lên, tay phải làm thành kiếm chỉ nhanh chóng vung vẽ trong hư không, ngón tay như bút vẽ. Phù lục được vẽ ra, trên người của hắn cùng ngọn đèn trong tay đều tràn dâng một vầng sáng màu đỏ, thần uy cũng hiển hiện trên người.

Dưới đầu ngón tay của hắn, một sợi lửa dài cũng được hình thành, dần vòng vèo thành hình dạng phù lục, là Xích Quân Thần phù.

Ngày ấy cùng con rết quái đánh nhau trong miếu, hắn cũng không dùng chiêu họa phù trên hư không này bởi lúc đó hắn đang ở trong miếu, dùng chiêu này cũng không gia tăng được bao nhiêu uy lực, thứ hai là thi triển chiêu này có hơi chậm chạp. Con rết quái kia có linh giác khá nhạy cảm, chỉ cần hắn thi pháp thì sẽ bị đối phương phát hiện ra chân thân của hắn ngay.

Xích Viêm Thần phù trong tay hắn vừa hình thành, ngón tay của hắn như vung kéo theo một cuộn giấy, kéo Xích Viêm Thần phù trong hư không cuốn lên thành một đường dài. Phù lục nhanh chóng biến hóa. Xích Viêm Thần phù bắt đầu mọc ra lân giáp, nanh vuốt.

Nó nhanh chóng hiện ra hình thái chân thật. Đạo phù lục kia đã hóa thành một con rồng. Là một con hỏa long.

Bốn người đứng sau lưng Triệu Phụ Vân thấy vậy đều chấn kinh cả lên. Bọn họ biết Triệu Phụ Vân biết Xích Viêm Thần phù, nhưng cũng chưa từng thấy qua hắn huyễn hóa Xích Viêm Thần phù thành một con hỏa long. Bọn họ cũng biết Triệu Phụ Vân từng ở trong thành Đô Sơn chuyên tâm học vẽ một khoảng thời gian, nhưng bọn họ chỉ biết Triệu Phụ Vân am hiểu vẽ chim nhất, lại không biết kỳ thật hắn thường xuyên luyện vẽ rồng lúc ở nhà.

Trong lòng Triệu Phụ Vân, rồng đại biểu cho rất nhiều thứ, rất thần thánh, làm sao không học vẽ rồng được?

Hỏa long lộn một vòng trên hư không, ngửa đầu, uốn người rồi chui vào hư không phía trước. Chỉ trong tích tắc, một con hỏa long nho nhỏ đã nhanh chóng biến lớn, lại uốn éo, lại lớn hơn vài phân nữa, trong mơ hồ còn có cả tiếng rồng ngâm.

Chỉ thấy hỏa long há mồm phun ra, một ngọn lửa tuôn ra đốt cháy mảng tơ đỏ quỷ dị đang nhào tới Tuân Lan Nhân.

Sau lưng Tuân Lan Nhân đã trống không, nàng quay đầu lại, nhìn thấy một con hỏa lòng dài hơn một trượng, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Tuân sư, đi." Triệu Phụ Vân vừa nói xong, con hỏa long kia đã cuộn người, lại phun ra một ngụm lửa hừng hực về phía đám xúc tủ đỏ cuồn cuộn đến.

Mấy cái xúc tu màu đỏ hệt như những cái lưỡi khổng lồ bị ngọn lửa bao phủ, lập tức bị đốt thủng một khoảng trống.

Tuân Lan Nhân cũng muốn bứt người rời đi nhưng nàng đã bị thứ trong hắc ám kia nhìn chằm chằm, lại bị một luồng cự lực nhiếp giữ, cất bước gian nan.

Sắc mặt Triệu Phụ Vân cũng biến đổi. Hỏa long của hắn lại phun ra một ngụm lửa đốt cháy một mảng tơ đỏ, chỉ là sau đó lại có một xúc tu như cái lưỡi đó nhanh chóng cuốn tới. Hỏa long muốn đi cũng đã vô lực, bị một lực lượng khổng lồ nào đó nắm chặt lại.

Cỗ lực lượng cường đại này còn xuyên thấu qua hỏa long, muốn bắt lấy thần hồn bản thể hắn. Nếu là chính bản thân hắn đối mặt với nó chắc chắn khó mà đào thoát được, chỉ là lửa kia cũng chỉ là một đạo phù lục do một ý niệm trong đầu hắn biến thành.

Hỏa long của hắn không cách nào giãy giụa, chỉ có thể chuyển người phóng về phía cái xúc tu như cái lưỡi đỏ kia. Nó phun ra một ngụm lửa, đồng thời vung móng vuốt ra, cả người bùng lên ngọn lửa lớn, có điều lại lập tức bị cái lưỡi đỏ kia nuốt hết.

Triệu Phụ Vân lập tức cắt đứt điểm ý niệm kia, lúc này hắn chợt phát hiện thứ kia như đã bị chọc giận, lại từ trong bóng tối bắt đầu chui ra. Một lực lượng nhiếp bắt cực lớn vây bọn họ lại, bóng tối trên đầu cũng bắt đầu tuôn ra sợi tơ đỏ.

Triệu Phụ Vân biến sắc mặt. Hắn cảm thấy lúc hắn hẳn là khó mà để mọi người toàn thân thoát ra ngoài được.

Sắc mặt Tuân Lan Nhân chuyển sang lạnh lẽo, nàng vung tay ném cây Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ lên không trung, ánh sáng xanh tràn ra. Chỉ thấy nàng đưa tay điểm một chỉ, ngọn cờ bỗng dưng biến lớn, hóa thành một cây đại kỳ cao một trượng tản ra ánh sáng xanh chói mắt. Lại thấy nàng sờ vào ống tay áo, xuất hiện một trận bàn màu lam, quăng về phía hắn.

Trận bàn xẹt qua hư không, Triệu Phụ Vân vội vàng tiếp lấy. Hắn còn chưa nói gì thì đã nghe Tuân Lan Nhân bảo: "Ngươi đi ra ngoài, dùng Hỗn Nguyên Nhất Khí thần đăng trận mà ngươi bố trí trong huyện kết hợp với Thất Tinh trận, dẫn hỏa xuống đốt cháy nơi này."

Triệu Phụ Vân không có thời gian nghĩ ngợi. Hắn không đi sẽ không thể đi được.

Pháp lực của hắn dũng mãnh tuôn vào trong trận bàn, lập tức có một đạo tinh quang trên đỉnh đầu rọi xuống, rơi vào trên người bọn họ. Bọn họ lập tức cảm thấy cửa ra.

"Đi."

Mấy người đi theo ánh sao dẫn dắt, theo khe hở như có như không kia phóng ra ngoài.

Trong cảm giác của bọn họ, khe hở kia có chút không thật, như là khe cửa nhưng thân thể lại có thể chui qua được.

Vừa chui qua, đã cảm thấy ớn lạnh. Bọn họ biết mình đã đi ra ngoài rồi, hơn nữa vẫn còn đang ở dưới nước.

Trong bóng tối dưới nước đột nhiên xuất hiện mạt cái bóng đen kéo tới bốn người bọn họ.

Trên tay Dương Liễu Thanh đã xuất hiện một thanh đao, trên tay Văn Bách là một thanh kiếm, đồng loạt đón đánh bóng đen từ dưới đáy sông kéo đến kia.

Có một thứ đen đen như mảnh rong cỏ dưới sông vọt về phía Triệu Phụ Vân muốn cắn nuốt lấy hắn. Hắn thi triển Đao Binh quyết, lấy ngón tay làm kiếm, điểm chỉ qua bóng đen kia, trong lòng mặc niệm: "Diệt!"

Chú quyết chữ Diệt này được hắn lĩnh ngộ đến thuần thục ứng dụng trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi. Đây là lần đầu tiên hắn ở trong nước, không thi triển pháp ý hỏa diễm đốt cháy, trong lòng cũng không nghĩ tới có thể thi triển ra được hay không. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, phải diệt sạch đi hết thảy những thứ ngăn cản mình.

Cho nên hắn thuận lợi thông qua Đao Binh quyết thi triển ra pháp chú chữ Diệt.

Hắc ám trên mặt sông đột nhiên tản ra một khoảng lớn, rồi sau đó những thứ như cỏ cây trên sông cũng nhanh chóng dạt qua. Hắn trồi lên mặt nước, theo sau là Văn Tầm, phía sau nữa là Mễ Phù, Dương Liễu Thanh, Văn Bách.

Năm người nhanh chóng bơi vào bờ.

"Các ngươi gặp phải thứ gì?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Chúng ta gặp phải một bầy khỉ nước, chưa nghe nói đám này quần cư đấy." Mễ Phù đáp.

"Mọi người không sao là tốt rồi. Nhanh đi lên đi còn phải chuẩn bị giải cứu Tuân sư." Triệu Phụ Vân nói ra.

Mấy người bò lên bờ, đi vào trong miếu Xích Quân. Triệu Phụ Vân thì đứng trước tượng thần, nhắm mắt lại, ổn định thoáng tâm tình của mình, sau đó mới bái lạy.

Hắn ôm lấy pho tượng Xích Quân nhỏ, nâng trên tay, đi tới sườn núi bên ngoài nơi có thể nhìn thấy rõ được Vụ Hà. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đã sắp tới hừng đông nhưng vì có Thất Tinh trận mà trên khoảng không của con sông này vẫn còn những ánh sao lấp lánh như thể những ngôi sao đang ở ngay phía trên đỉnh đầu bọn họ.

Hắn lại bảo Văn Tầm đưa cho mình một viên Chu quả, ngậm vào miệng. Vừa ngậm vào, Chu quả như thể được hòa tan ra, hóa thành một mùi hương nồng khuếch tán khắp người hắn, khiến ý khô nóng trong người hắn nhanh chóng tiêu tán, mà cả cảm giác mỏi mệt cũng thối lui khỏi.

"Sư huynh, lại thêm một quả nữa đi." Văn Tầm nói.

Triệu Phụ Vân nhìn mọi người thấy ai nấy đều chật vật, ánh mắt lo lắng bèn gật khẽ, lấy thêm một quả ngậm trong miệng, từ từ nuốt vào trong bụng.

Sau đó hắn nhắm mắt lại, bắt đầu mặc niệm Xích Quân Tán kinh, điều hòa thể xác và tinh thần, sau đó tụng Xích Viêm Thần Quân Trú Thân kinh, thỉnh Xích Quân trú thân, cuối cùng hắn mới bắt đầu niệm tụng Xích Viêm thần chú. Trên người của hắn, hai mắt của hắn đã bắt đầu có ánh lửa tụ lại.

Ngọn đèn dầu trong miếu bắt đầu sáng bùng lên.

Ánh lửa của những ngọn đèn mà Triệu Phụ Vân tự tay khai quang trong huyện Vụ Trạch này cũng đã bắt đầu lay động. Vào lúc này, trong những nhà có tượng Xích Quân đều như nghe được những tiếng tụng niệm kinh.

Tiếng tụng niệm này khiến bọn họ đang say ngủ mà như cảm thấy có ánh ráng chiều đỏ thẫm chiếu vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.